Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống - Đại Ninh (Truyện FULL)

"Anh ta giống như bạn thuở nhỏ của cô hai nhà họ Kỷ, nhưng lại trèo cao, đồng ý cưới cô cả nhà họ Kỷ."  

             "Nghe nói ngay từ đầu sản nghiệp nhà họ Kỷ đều do Triệu Dữ xử lý, nhười đàn ông nhân thấy người sang bắt quàng làm họ này có nhân cách không tốt, mánh lới lại lợi hại. Nếu anh ta thật sự cầm quyền, chúng ta sẽ không dễ dàng đánh đổ nhà họ Kỷ như vậy."  

             "Một năm trước, cô cả đại sảo một khung với anh ta, nói chết cũng không gả cho loại đàn ông buồn nôn như vậy. Cũng không biết sau đó xảy ra chuyện gì, Triệu Dữ không ở lại Bắc Kinh nữa, mà đến công ty con, mỗi hai tháng sẽ về báo cái một lần."  

             "Thật ra không lòng ai mà không rõ chứ, cô cả nhà họ Kỷ luôn khiến anh ta mất hết mặt mũi, nói không chừng trong lòng của anh ta đã chán ghét chết người phụ nữ đó từ lâu rồi..."  

             "Biến." Ngôn Cảnh lạnh lùng lên tiếng, cắt ngang trợ lý.  

             Trợ lý sợ đến mức im bặt, nhanh nhẹn chuồn ra ngoài.  

             Ngôn Cảnh nhìn chồng tư liệu kia, lại cảm thấy cũng không giống chuyện như trợ lý nói. Dù sao trên tư liệu viết, mặc dù Triệu Dữ đến từ nơi hẻo lánh nghèo đói nhưng bốn năm trước đã có công ty của mình.  

             Theo Ngôn Cảnh thấy, công ty của anh ta rất có tiềm lực phát triển. Với năng lực của đàn ông đó, anh ta không cần thiết phải vứt bỏ thanh danh để leo lên nhà họ Kỷ, quăng hết mặt mũi ở rể nhà họ Kỷ.  

             Nếu như có kiên nhẫn chờ mấy năm nữa, công ty của anh ta cũng không hề yếu hơn so với nhà họ Kỷ.  

             Nhưng mà Triệu Dữ lại trở thành một con chó cho nhà họ Kỷ.  

             Năm có anh ở đó, nhà họ Kỷ vững như bàn thạch, một năm anh không còn ở đó, nhà họ Kỷ dần bị sụp đổ.  

             Ngôn Cảnh yên lặng khép tài liệu lại.  

             Nếu Triệu Dữ không vì tiền, khom lưng ở rể không cần mặt mũi, vậy chỉ có một lý do duy nhất.  

             *  

             Vào một buổi chiều sau khi trời ngớt cơn mưa, Ngôn cảnh đã đợi được Triệu Dữ.  

             Lúc đó anh ta đang đút cho Đại Ninh ăn cơm, cô kiên cường hơn nhiều so với trong trí nhớ của anh ta đang đút Đại Ninh ăn cơm. Có tích cực để ý hồi phục sức khoẻ, có một lần Ngôn Cảnh còn nghe thấy cô nghĩ linh tinh, đợi cô trở về, muốn để đồ đê tiện Kỷ Điềm kia chết không có chỗ chôn.  

             Cô yếu ớt, tùy hứng, có lẽ còn ác độc.  

             Nhưng lưng cô thẳng tắp, gió lay không đổ. Cho dù là đầu không đường về, cô đụng nam tường cũng sẽ không quay đầu.  

             Trong khoảng thời gian này, đã đủ cho Ngôn Cảnh hiểu rõ ràng.  

             dường như tất cả mọi người bên cạnh Đại Ninh đều rất có hảo cảm với Kỷ Điềm, giới thượng lưu Bắc Kinh nhắc đến cô cả là lại dùng giọng điệu căm ghét, còn nhắc đến cô hai này thì lại người người khen ngợi hâm mộ.  

             Đến cả người làm nhà họ Kỷ cũng cảm thấy cô cả cực kỳ thua kém cô hai tốt bụng trong sáng.  

             Tối hôm qua Ngôn Cảnh nhận được một tin tức hơi châm chọc.  

             Kỷ Mặc Giác giãy dụa mấy ngày, cuối cùng khàn giọng nói hỏi anh: "Chị tôi đâu?"  

             Thật nực cười, cuối cùng chàng trai này cũng nghĩ thông suốt, ai là người quan trọng đối với anh ta. Trong lòng Kỷ Mặc Giác, Đại Ninh của thế giới này đây rẫy chuyện xấu, ác độc vô lễ.  

             Sau khi đấu tranh tư tưởng, anh ta vẫn lựa chọn Đại Ninh cùng một mẹ sinh ra.  

             Nếu cô quan trọng, vậy tại sao lại nỡ tổn thương cô, chất vấn cô, quát tháo cô?  

             Sau khi thật sự sắp mất đi mới hiểu người đó quan trọng đến nhường nào hay sao?  

             Ngôn Cảnh không trả Đại Ninh lại, Kỷ Mặc Giác mắt mù tâm mù, không bảo vệ tốt được cho cô. Cho dù một ngày anh phải trả Đại Ninh quay về, thì đó cũng là sau khi đã dẹp yên tất cả cho cô.  

             Cái giá cho sự trưởng thành của Kỷ Mặc Giác, luôn luôn khiến Đại Ninh mất đi.  

             Ngôn Cảnh ghét anh ta.  

             Nhưng Ngôn Cảnh biết, mình cũng là tội nhân.  

             Buổi chiều không có ánh nắng, bên ngoài biệt thự lại xuất hiện một con chị én bay tới trú mưa.  

             Sau khi Triệu Dữ tiến đến, ánh mắt chuyển lên người Đại Ninh, con ngươi hơi co lại, lông mày níu chặt.  

             Nếu như không phải anh hiểu thì có lẽ đã nghĩ rằng đó là ánh mắt căm ghét đối với khuôn mặt của Đại Ninh.  

             Quả nhiên, cô cả đang ghé đầu nhìn chin én trước cử sổ sững người.  

             Cô quay đầu, lạnh lùng chế giễu: "Sao, nhà họ Kỷ tôi cũng sắp phá sản mà tổng giám đốc Triệu còn để ý đến cục thịt béo này. Không phải công ty bên ngoài của anh được nuôi béo tốt lắm hay sao, cái bàn đạp này đã thành như vậy mà anh còn chưa vứt đi hay sai?"  

             Triệu Dữ nhìn cô: "Trở về với tôi."  

             Cô cả đáp lại rất thẳng thắn, mặc dù cô chịu tổn thương, nhưng tính cách cộc cằn lại không biến mất: "Cút!"  

             Cô không có vũ khí, ném luôn dép lê vào người anh.  

             Dép lê đập vào vai anh, Triệu Dữ mím chặt môi.  

             Tâm trạng của anh được khống chế tương đối đúng chỗ, nhưng vì không cười cho nên nhìn như đang nổi trận lôi đình.  

             Trong suốt thời gian đó, Ngôn Cảnh đều không lên tiếng.  

             Triệu Dữ đưa tay kéo cô.  

             Cô cả suýt nữa nhảy dựng lên: "Đừng đụng vào tôi, anh không nghe hiểu tiếng người hay sao? Tôi đã nói rồi, muốn anh tránh ra càng xa càng tốt, hay em gái Kỷ Điềm của anh lại chạy đến trước mặt anh khóc lóc, cho nên anh muốn lấy lại công bằng thay cô ta?"  

             Triệu Dữ nhỏ giọng nói: "Tôi không hề."  

             Cô cả cười lạnh một tiếng, tính cách hoạt bát của cô đã trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều.  

             Trên người cô có kiểu thái độ bi quan chán đời, thấy Triệu Dữ còn đang nhìn vết thương trên mặt mình, cô tức giận đẩy anh: "Anh cút cho tôi!"  

             Triệu Dữ thấy cơ thể cô run lên nhè nhẹ, suy nghĩ cho tâm trạng của cô, anh đứng dậy: "Hôm nay tôi đi trước."  

             Hai người đàn ông đi ra bên ngoài, Triệu Dữ nhìn về phía Ngôn Cảnh bằng ánh mắt lạnh nhạt, có cả thái độ quan sát.  

             "Cậu Ngôn, cô cả nhà họ Kỷ là vợ chưa cưới của họ Triệu này, vẫn mong được đưa về an toàn. Có lẽ nhà họ Kỷ không còn, nhưng Triệu thị vẫn chưa ngã, không tới lượt anh ra tay với cô ấy."  

             Ngôn Cảnh yên lặng hồi lâu: "Tôi sẽ không tổn thương cô ấy."  

             Triệu Dữ không bày tỏ ý kiến.  

             Hai người đàn ông đều là người thông minh, đương nhiên Triệu Dữ có thể cảm giác được, Ngôn Cảnh không có ác ý đối với Đại Ninh.  

             "Anh thích cô ấy?" Ngôn Cảnh hỏi.  

             Triệu Dữ giương mắt lên, cười một tiếng trài phúng: "Anh lo hơi nhiều rồi đấy. Ai mà không biết tôi ở rể nhà họ Kỷ là vì tài sản nhà họ Kỷ chứ."  

             Thế nhưng bây giờ nhà họ Kỷ sắp sụp đổ, Đại Ninh bị huỷ dung, mà công ty kinh doanh ngoài tỉnh của Triệu Dữ lại có quy mô không nhỏ.  

             Anh vừa giúp nhà họ Kỷ quản lý công ty con, vừa phát triển sự nghiệp của mình.  

             Ngôn Cảnh còn gì không hiểu.  

             Đại Ninh xem đó là Triệu Dữ cầm tài nguyên của nhà họ Kỷ trợ cấp cho công ty của chính anh.  

             Có lẽ trong đó còn có một số hiểu lầm, ví dụ như, Đại Ninh nhận định, tất cả mọi người thích Kỷ Điềm, Triệu Dữ cũng thích Kỷ Điềm.  

             Dù sao Triệu Dữ cũng là anh trai hàng xóm cùng lớn lên với Kỷ Điềm, mà Kỷ Điềm lại am hiểu hướng lông mày bình tâm bên trong loại gai.  

             Độ lớn của thế giới này tỷ, lạnh lùng, đa nghi, tự tư.  

             Không còn nhỏ tâm nghiêm túc yêu nàng, cô phải cố gắng giả bộ như không gì không phá, dùng cơ thể mềm mại lần lượt trải hết gai cho Kỷ Điềm.  

             Nếu như lần này mình cũng không đến, chắc chắn kết cục của cô sẽ rất xấu.  

             Do mưu kế của Kỷ Điềm, cô đuổi Triệu Dữ đi, đắc tội Thời Mộ Dương, Ngôn Cảnh của thời không này lại xem cô như kẻ xa lạ ngang ngược.  

             Ngôn Cảnh hiểu ra rất nhiều chuyện, nhưng anh cũng không định đưa Đại Ninh cho Triệu Dữ.  

             Không bao lâu, Thời Mộ Dương quay đầu đối phó nhà họ Ngôn.  

             Trong tay Thời Mộ Dương có một lực lượng ghê gớm, có một lần hoàng hôn, lốp xe Ngôn Cảnh bị bắn nổ, trên ngực anh bị vẽ một ngày thật dài lỗ hổng.  

             Nếu như không phải anh có thể đánh, mạng lớn, thì có lẽ đã chết ở đó.  

             Anh không chết, trở về như không có việc gì.  

             Máu chảy xuống từ vết thương nhưng Ngôn Cảnh lại không xử lý, chỉ yên lặng trông coi cô gái trong phòng giải phẫu.  

             Trước khi cô tỉnh lại, anh lau sạch sẽ ngón tay của mình, cẩn thận cầm tay cô.  

             Tay cô vừa đẹp vừa mềm, nhỏ nhắn như vậy, nằm gọn trong lòng bàn tay anh khiến anh không kìm được mà nở nụ cười.  

             Đây lần phẫu thuật điều trị lần đầu tiên của Đại Ninh.  

             Anh chăn sóc cô cẩn thận từng li từng tí, sau đó thời tiết tốt, Ngôn Cảnh chỉ cho cô xem.  

             "Em xem, cổ phiếu nhà họ Kỷ đang từ từ tăng lên."  

             "Hoa ngoài kia cũng nở rồi."  

             "Ông nội Kỷ nói muốn gọi điện cho em."  

             Cuối cùng trên mặt cô cũng có vài nét cười, líu ríu nói chuyện với ông cụ.  

             Ngôn Cảnh lui sang một bên cười, ánh mắt ấm áp.  

             Anh không hề nhắc tới chuyện đánh nhau sống còn với Thời Mộ Dương trong khoảng thời gian này, cũng không nói cho cô biết, Triệu Dữ vẫn luôn đợi ở Bắc Kinh, tối hôm qua đến thăm cô nhưng cô đã đi ngủ.  

             Lồng ngực của anh rất đau, nơi cô từng dựa vào, có lẽ là vết sẹo trước đây chưa khép lại.  

             Ngôn Cảnh dốc lòng chăm sóc cô, Đại Ninh thực hiện lần điều trị thứ hai xong, thoáng nhìn khuôn mặt cũng không đáng sợ như lúc trước nữa.  

             Ngôn Cảnh vốn là người kiệm lời, trong khoảng thời gian này lại sinh sinh học xong giảng cười lạnh.  

             Cô cả không hề nể mặt, cũng không có ý định cười, chỉ dùng ánh mắt chế giễu nhìn anh.  

             Kể đến cuối cùng, anh cúi đầu xuống, hôn khẽ lên mu bàn tay cô.  

             Là lễ nghi cực kì thân sĩ, nước mắt lại rơi trên tay cô.  

             Dường như cô cũng cảm nhận được sự khác thường, ngẩn người, kỳ lạ quan sát anh.  

             Người đàn ông này suýt nữa đã huỷ cả nhà họ Kỷ, nhưng buông tay thành tựu nhà họ Kỷ cũng là anh.  

             Đại Ninh thực hiện xong lần điều trị thứ ba, ông cụ Kỷ đã có thể xuất viện.  

             Ngôn Cảnh đột nhiên nói: "Anh dẫn em đến phượng gáy xem một chút đi."  

             Cô cả hỏi: "Nơi đó sẽ có gì?"  

             Ngôn Cảnh cười, chải tóc cho cô.  

             "Em đi với anh một ngày, anh sẽ cho em cổ phần của nhà họ Ngôn."  

             Cô hoài nghi nói: "Thật sao?"  

             "Ừ."  

             Cô cả vẫn là cô cả, có hời mà không lấy thì là đồ ngu. Cô nửa tin nửa ngờ, chẳng lẽ người này là đồ ngu hay sao, cô theo anh trở về phượng gáy.  

             Ngôn Cảnh cũng không dẫn cô đi làm chuyện gì long trời lở đất, anh mua một lầu ngắm mặt trời nhỏ, tự tay làm cơm tối cho cô.  

             Hai người ngồi đối diện nhau, ăn xong bữa bữa tối.  

             Ngôn Cảnh nói: "Em có thể gọi anh một tiếng anh trai không?"  

             Cô cả lộ ra vẻ mặt một lời khó nói hết: "Tôi đã như vậy mà anh còn để ý được à?" Còn chơi cosplay, đúng là biết chơi.  

             Ngôn Cảnh không nhịn được cười.  

             Ngày đó, anh đã ở bên cô được nửa năm ở thế giới này.  

             Anh cảm thấy rất thỏa mãn.  

             "Dù em có thế nào cũng luôn là tốt nhất."  

             Trong lòng anh, em mãi mãi là cô gái ngồi xổm bên vệ đường, hai mắt sạch sẽ trong veo.  

             Hồng nhan rồi cũng hoá tro tàn, nhưng em là tín ngưỡng không đổi đằng sau.  

             Sau khi Đại Ninh trị liệu lần cuối cùng, Ngôn Cảnh nhìn thấy Triệu Dữ. Người đàn ông mặc áo khoác, đi một mình ở đầu đường.  

             Anh lại tới thăm cô cả.  

             Trầm mặc, im ắng.  

             Ngôn Cảnh xa xa đứng đấy, không vạch trần anh. Đại Ninh kêu Triệu Dữ biến ra khỏi thế giới của cô, đương nhiên, anh cũng không biến đi.  

             Hai người không hẹn mà cùng đối phó Thời Mộ Dương.  

             Chưa đến mấy ngày, Kỷ Điềm chết rồi, hơn nữa còn chết ở vùng ngoại ô, thi thể bị sói xé nát.  

             Ngôn Cảnh ngồi trên sườn núi, bên người nồng nặc mùi máu tanh.  

             Anh nhìn những tòa nhà cao tầng thành phố nối tiếp nhau san sát, ngồi tè chiều đến tận lúc hoàng hôn buông xuống.  

             Anh cầm điện thoại di động lên, bấm gọi một số điện thoại.  

             "Này?"  

             Anh yên lặng từ đầu đến cuối, lắng nghe nhịp thở của cô, vành mắt ửng đỏ, nhìn mặt trời từ từ khuất bóng.  

eyJpdiI6IkFmaWxyMkUwbjFSU3gzVkppcVo5TEE9PSIsInZhbHVlIjoiR3J6ZUpyQW9cL0E3MVBLYmNFMGk3Q2JiWkY3NkxcL2U5a1VHdU4wNVdRanJTWE03eGZwalwvaFpNdDhISFwvQnkzaHN1ekREY2NxVGd3UVwvV3hjcEtMNHFYNnl3SHl6RzVRNHBcL1M1SkJOQW9qd1k1Q3BCU21ERjFLVzJibkw5bXBJeCtyRTlwb3JsYUU1bXVGeTdwMXBKQkhBOTdTcU8zbURnRmhvZHFhUUpoaVFuV2Q2d3JcL2ljSDJra0cyNURVM3RPWTBEbDRmQzJkb05LZ2xKclQyXC8rejZQeDIzaW5qNmZiQUptdDJrWXcwNEc5Mis1YXNaeHp5NlAxb1VJZVltejBEMVExbWI1ZTVNMXVGZUpiOWlHZHIyKzAzbDBTV1JcL01cL1h2dm5CN1ZOS1NMREZYcXpzNHhWN0FmZGVaMGRpNVVBbnB5OU0rRjF1Um5jcEM3M2hab1wvOFlTOUtJdnlYc2dFK1V1bXVXZFN2K289IiwibWFjIjoiMzA3YzVjMmViOWM1YzNlMzk1MzRkM2JlYzhkZGFjYjk4OTRjMTdjYTZmZjMxNGY5YzE2NjQ4NDIwNzViOTc1OSJ9
eyJpdiI6IlQwd2hIRUJQNnE3OXExckNkd1wvZWxnPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImlvenJJWWU4dFMycFBhNExGWG9EcGRRTXd5MmkwWStnYmtHR3NPdjFwNXRBYkJOeVhUWmNqejFJSWg3WlRtTnIxcDEycFlodVowZm50SHRZOGFGVzlpRVY3Q3RmRFErcW1ZaGRZNHJwT24wY1ZYU1hncENQUUhMU3JlckxsVUlPd3FMR0pQOXBudlVYZ1RMMFdcL2l0QU1ZRmVsZDBFYmRzNWoxZjlHQ1FqeHgyN0Z4UGRGbTZ6WkxDbW1VWHhXQTl2RTAxOGErOGVpNElJQzBBN2FcLzQ4aFlaN2c3RTFpejVwTkNJcENtUG1UZGNlXC91ZFlmMnI5enhyTjRSZXNWXC9RIiwibWFjIjoiNzY2MGVkMjRhZWJhMTIxZmRkODE5YzdmNGUyZTdmMDIwYmVjN2ExMDk5OGEyOTU0Y2JjOTViYmY1YzRhYmMzZSJ9

             
 

Ads
';
Advertisement