Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống - Đại Ninh (Truyện FULL)

Hai cô chủ nhà họ Kỷ đồng thời mất tích, tin tức này truyền đến tai tất cả mọi người rất nhanh, ai nấy đều biết.  

             Hai năm nay dánh tiếng của nhà họ Ngôn rất lẫy lừng, so ra mà nói, nhà họ Kỷ như gỗ mục trước gió sắp bị lật.  

             Cô cả xinh đẹp tuyệt trần bị hủy dung, ông cụ đang nằm viện đau lòng, người thừa kế nhà họ Kỷ là Kỷ Mặc Giác lại hoàn toàn không có bản lĩnh đảm đương một mình, không ngờ chăm sóc ông nội trong bệnh viện, hai chị em trong nhà lần lượt xảy ra chuyện.  

             Ngôn Cảnh đã sẵn sàng chờ người tìm tới cửa, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của anh, người đầu tiên tìm đến là Kỷ Mặc Giác.  

             "Ngôn Cảnh, anh làm gì Kỷ Đại Ninh và Điềm Điềm rồi?"  

             Người đàn ông trẻ tuổi tức hổn hển, hiển nhiên tình hình gần đây khiến anh ta sứt đầu mẻ trán, thậm chí một lần mờ mịt.  

             Ngôn Cảnh lạnh lùng thăm dò anh ta.  

             "Cậu gọi họ tên chị gái mình mà lại thân mật gọi một đứa con riêng?"  

             Kỷ Mặc Giác nhíu mày: "Tôi xưng hô như thế nào là chuyện của tôi, anh đối đầu với nhà họ Kỷ còn chưa đủ à? Chuyện buôn bán, được làm vua thua làm giặc không thể nói gì, nhưng họ chỉ là con gái, anh làm như vậy không khác nào phạm tội."  

             Ngôn Cảnh khẽ nhấp hớp trà, không trả lời anh ta, hỏi lại anh ta: "Trùng hợp, tung tích hai người bọn họ tôi đều biết, nhưng chỉ muốn nói cho cậu nghe một người, cậu muốn nghe tin tức của ai?"  

             Lời vừa nói ra, sắc mặt Kỷ Mặc Giác thay đổi, vô thức túm lấy cổ áo Ngôn Cảnh.  

             Ngôn Cảnh không có thói quen nuông chiều của anh ta, trở tay đỡ lấy tay anh ta, tá lực đả lực, Kỷ Mặc Giác lui lại mấy bước, đập vào ván cửa.  

             Ngôn Cảnh nghĩ đến Đại Ninh yếu ớt không nơi nương tựa, trong lòng như đốt một đám lửa.  

             Trước đây mình còn không nỡ nặng lời với cô, nhưng ở thời không này, cuộc sống của Đại Ninh không ra gì.  

             Kỷ Mặc Giác không đưa ra đáp án rõ ràng, lòng Ngôn Cảnh chùng xuống.  

             Điều này chứng minh, đối với Kỷ Mặc Giác mà nói, địa vị của Kỷ Điềm không rõ ràng.  

             Ngôn Cảnh từng làm anh trai của cô, Ninh Ninh của anh thích nũng nịu quấn quýt như thế. Lúc trước anh đón trần Liên Tinh đến nhà, cô cũng không vui, huống chi là tình hình hiện tại, em trai ruột bảo vệ cô gái khác, đối với cô mà nói, đó là chuyện đau lòng đến mức nào.  

             "Cậu Kỷ, bây giờ cậu còn khó đảm bảo cho bản thân mình, chỉ sợ không có tư cách kêu gào trước mặt tôi. Cậu đã không bảo vệ được cô ấy, vậy thì ngoan ngoãn cụp đuôi làm người đi, tiễn khách!"  

             Kỷ Mặc Giác bị bảo vệ đuổi ra ngoài.  

             Hai ngày nay Kỷ Điềm sống không bằng chết, đã tuôn ra toàn bộ những gì nên nói và cả những gì không nên nói.  

             Cô ta dùng kế người vì dựng lên một màn "tai nạn", phá huỷ mặt Đại Ninh, bây giờ chứng cứ đã bị huỷ hết. Nếu như không phải Ngôn Cảnh tàn nhẫn tra tấn cô ta thi không ai có thể định tội cô ta.  

             Có lẽ không chịu được đau đớn thấy xương như thế này, Kỷ Điềm túm lấy ống quần anh, điên dại: "Ha ha ha đúng là buồn cười, những chứng cớ đó vốn là chính tay anh tiêu huỷ cơ mà, bây giờ anh lại hỏi tôi... thế mà anh lại hỏi tôi..."  

             Trông thấy sắc mặt Ngôn Cảnh trắng bệch trong nháy mắt, mặc dù Kỷ Điềm đau đến phát run nhưng lại thoải mái không ít.  

             "Tháng trước anh còn nói, đến ngày nhà họ Kỷ suy tàn, đồ phụ nữ lòng dạ rắn rết như kỷ Đại Ninh sẽ nên lăn đi qua nàng không nhìn trúng thời gian. Rõ ràng trước đây anh còn giúp tôi làm mọi thứ, đến cả việc tôi sai anh đi xử lý bằng chứng, anh cũng không hỏi một tiếng, khôbg hề dị nghị. Vì sao bây giờ anh lại đối xử với tôi như vậy?"  

             Giọng nói của cô ta u á lạnh lẽo như quỷ đòi mạng.  

             Những lời nói đó lại khiến Ngôn Cảnh lạnh toát cả người, buốt giá trào lên từ đáy lòng.  

             Vốn dĩ anh tưởng rằng, tất cả mọi chuyện đều không không sao, cho dù không có chứng cứ, chưa hề đến bắt đầu thời gian này, anh chính là lưỡi dao của Kỷ Đại Ninh.  

             Nhưng anh không dám nghĩ, anh lại là người đứng sau thúc đẩy những chuyện này.  

             Theo lời Kỷ Điềm, Ngôn Cảnh suy đoán ra một vài chuyện.  

             Một người phạm tội muốn lấp liếm một cách hoang hảo, tất nhiên sẽ có rất nhiều con đường. Mình ở thời không này thích thú "sự ngây thơ đơn thuần" của Kỷ Điềm, biết ơn ân nghĩ của cô ta, cũng tin cô ta sẽ không làm bất cứ chuyện gì xấu. Vậy nên mỗi lần cô ta tìm mình giúp đỡ, mình đều gật đầu đồng ý.  

             Vốn nghĩ chỉ là việc nhỏ linh tinh, thế nhưng đã gián tiếp tạo ra bi kịch của Đại Ninh.  

             Ngày hôm đó, sau khi đi lên từ dưới tầng hầm bí mật, Ngôn Cảnh đã ngây người rất lâu.  

             Dường như anh bị ai đó rút khô toàn bộ sức lực trong nháy mắt, thể xác cũng trở nên trống rỗng.  

             Cuói cùng anh cũng nhận ra, trong tính cách muốn mạng thiếu hụt.  

             Anh thích người nào thì sẽ gửi gắm tất cả tấm lòng, cô là toàn bộ thế giới, đáng cho anh dốc sức tương trợ;  

             Anh mà chán ghét ai, người kia sẽ luôn xấu xí độc ác, cho dù không chủ động ra tay, nhưng nếu như chết ngay trước mặt anh, anh cũng sẽ không nhìn thêm một cái.  

             Buổi chiều Ngôn Cảnh đi thăm Đại Ninh.  

             Trên mặt cô có vết thương dữ tợn, rất không vui. Khi anh đi vào, cô ôm đầu gối, nhìn cánh bướm dập dờn ngoài cửa sổ.  

             Thân phận người cầm quyền nhà họ Ngôn của anh ở thời không này khiến cô rất căm ghét.  

             Ngôn Cảnh đứng hồi lâu, mới cẩn thận hỏi cô, cần gì?  

             Cô cả quay đầu, đau đớn trên mặt cũng không còn đậm sâu.  

             "Cần phục hồi mặt, cần giết Kỷ Điềm. Anh có thể làm được không? Không được thì biến."  

             Ngôn Cảnh nhìn cô hồi lâu, nở một nụ cười, nói được.  

             Cô cả nghiêng đầu nhìn anh, như thể muốn nói anh điên rồi.  

             Bởi vì cô biết, mặt của cô bị ăn mòn thành thế này, thiếu chút nữa là thấy được cả xương trắng, vỗn dĩ kỹ thuật chữa bệnh hiện nay không có cách để cô hồi phục như ban đầu.  

             Ngôn Cảnh nhìn xa xa cô, thật ra nếu không biết chân tướng mọi việc, anh muốn nói rất nhiều thứ.  

             Ví dụ như, Ninh Ninh, anh trai sẽ không tổn thương nhà họ Kỷ, anh sẽ bảo vệ nó.  

             Hay như, trong lòng anh trai, cho dù em có trông như thế nào cũng đều là tiên nữ, anh sẽ chăm sóc em cả đời.  

             Nhưng đã nghe những lời Kỷ Điềm nói, anh ta còn có mặt mũi nào mà chăm sóc cô cả đời chứ?  

             Mắt Ngôn Cảnh cay đến tê tái.  

             Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của cô, anh nhỏ giọng nói: "Ninh Ninh, anh trai sẽ sắp xếp tốt mọi chuyện giúp em."  

             Em muốn gì anh sẽ cho em cái đó.  

             Vẫn may, tại thời không của anh, những axit sunfuric đó đều tạt hết lên người anh, không mảy may tổn hại đến em.  

             Ngôn Cảnh giúp Đại Ninh liên hệ chuyện phẫu thuật, mặc dù anh cũng biết rõ, kiểu phẫu thuật này cũng chỉ cố gắng chữa trị để mặt mày không còn quá dữ tợn như vậy nữa, mãi mãi không trở lại được như lúc đầu.  

             Anh cẩn thận nghiên cứu và thảo luận chi tiết với bác sĩ, còn dành thời gian tự xử lý đống tài liệu đối đầu với nhà họ Kỷ kia.  

             Ngôn Cảnh dùng một mồi lửa, thiêu rụi tất cả chúng nó.  

             Đầu Quan Tái Thường chảy đầy mồ hôi lạnh, nhưng không kịp ngăn cản.  

             "Cháu điên rồi!"  

             Bày mưu nghĩ kế hai năm, rõ ràng chỉ còn một bước cuối cùng, cuối cùng bị Ngôn Cảnh thiêu huỷ toàn bộ. Hơn nữa những kế hoạch đối đầu nhà họ Kỷ kia đều bị kêu ngừng không thời hạn.  

             Quan Tái Thường suýt nữa đã tức chết, mấy ngày nay, cuối cùng cậu Ngôn cũng có thể nói chuyện bình thường, nhưng lại làm chuyện không thể tưởng tượng nổi.  

             Trong mắt Ngôn Cảnh bập bùng ánh lửa nhảy nhót, nhưng không hề có một chút nhiệt độ.  

             "Chú nói tôi điên rồi, vậy xem như cháu điên rồi đi."  

             "Tổng giám đốc Ngôn, rốt cuộc là cháu xảy ra chuyện gì. Chú nghe nói, gần đây cháu đưa cô cả nhà họ Kỷ về bên mình để chăm sóc, còn cả cô hai mất tích kia. Cháu biết Thời Mộ Dương không? Người đó nói cô hai là bạn gái anh, hôm nay tới đe doạ công ty chúng ta."  

             "Thời Mộ Dương?"  

             "Người này cũng không phải loại lương thiện, lòng dạ ác độc, tâm tư quỷ quyệt, tốt nhất là chúng ta đừng nên đắc tội." Quan Tái Thường do dự hỏi: "Cháu biết tung tích của cô hai không?"  

             Ngôn Cảnh lạnh lùng ngước mắt: "Không biết."  

             Song khi anh đi đến tầng hầm ở ngoại thành lần nữa, phát hiện Kỷ Điềm đã được người khác cứu đi. Không cần nghĩ cũng biết ai làm.  

             Ngôn Cảnh cũng không quá tức giận.  

             Kỷ Điềm bị tra tấn thành như thế, trên người không có một miếng thịt lành lặn, cho dù Thời Mộ Dương cứu được người ra ngoài, còn sống được nữa hay không cũng là một vấn đề.  

             Ngôn Cảnh đoán, không lâu sau anh sẽ nhận được sự phản công của Thời Mộ Dương.  

             Nhưng anh không sợ bất cứ thứ gì.  

             Ninh Ninh của anh vị tổn thương thành như vậy, trong lòng của anh dựng thẳng lên một lớp giáp gai, ai cũng đừng hòng chạy.  

             Thật ra đời này, có rất nhiều thứ vẫn vậy, chỉ duy nhất một điều khác đó là đến nay Ngôn Cảnh chưa từng gặp Triệu Dữ.  

             Người đàn ông quát tháo phong vân đó, ở thời không này cũng không quá ghê gớm.  

             Ít nhất còn kém hơn Ngôn Cảnh và Thời Mộ Dương.  

eyJpdiI6IkptOVhMUEdubmYxUUNMR25ieEFEY2c9PSIsInZhbHVlIjoiWm1kWkt2dEx3UUJjS2F3OEVpVUNxNGlFSkVia29URytLY1BFRHVQQXFKMXZyVHR1ZUNrM3l5NVBLZTBmQUliT25iNFBUaU50bVBEbGdsdVJyUVlXSWNMOXJtMUFTSFRqZmxoVUNwTW90Y1JkV293UVo0NWpVNzdWK0orMjNXK2Q2ZnJlUUxcL3RmdW5kXC94RTNlNFFORk5tVWQ3cW1vWGZiMkFCeDY4MkNLaE5DU2VYdnE3VmFFd0JobzJWdkg0Y1BWWmpLNjRIdU9SYmZUeXp5SlBvXC92aTFvSXFmYzRVVk45REJNZGFrXC9ud2k4U0xNWFRoMCs2RElDb0Zodk9IZlhaMEtWNmtRU09UMCs5b1JEclJyOGdRPT0iLCJtYWMiOiIxOTM2MzBjMGM4MTg2NmUwZmY2NTU3ZDU1NjE3N2JhNjk4MjljMzQ2NGY5ZjE0NzNlOWQzZWVlMDg1ZTlkZjRmIn0=
eyJpdiI6InlxSVVMelM2elNsWXR5TVJBalVKZGc9PSIsInZhbHVlIjoiRWgxQXJMVHluVmd6NUR6bVU3K0JjRFpVY2NVdjMxbUJMMXVzSzljdThyTnB0Uk93bVczT0d4RW16eWlmV0c3XC9uc3MzMGllY0ptSG03UU1lajlWTjZ5MGxpSm5PenoyNFJyYVlrcU8wNUw2MDE0QjZzbGsxd1YwZGpcL29IZkphU3YrK2xTb0s4dlk0RWxoelJ4ampWWVFJZnR3RCtVWkxwMzhcLzRQZmJcL1wvMExCNENrUW1BR1BNZWhHdHJBUzJXdWNQN1dmNzc1a2JDTW5ZcDFqeHY1bmxyaGs4OFlHcExETE1HNDBIRFQ1bExiemdBT2xLc001RmVBZEl6bzJwREN2UkwwdGNCUU5EcnVrb3ZxclJDck02V05WYkF2WnlzYmVjQStxSEcwNDNSRG5ERWk1VDlHVWNad2JiZUdpaVdWb3BnMTZQSUxvaUFZcHdobklJdFljRUZUeTVpTENxclltdXNxTmFwWlFadnRraHIxYmsrK2lwbVA1akJwc2xWM0RxSmNOc0syaEMyUkg2VnFTWEpwZ3FJMW81VFwvMllVeXp0d25RSjFWWkN5Z3hwdGdTaE5EWXZaOGZsSndRczB5RFBYVXAyXC9qMGFjdW1QV3I5VkFtaUdNb01zQXdcLzFEZnRFUEZ0azRIQUU4VEdhRklEdU5UQjI2T014RENxN3Q1SURFNkRSMVdibmJXY25GSHNhSWtXUVp6YzM1UTgxcDlXWWhqVWJWZ1hpM0hrRXdwaFhlcW16a0hGVHVoMmZubFllYzdGUzRaVGF1dHd2MnRoalJHMzB6MFI3VUZ6bDNKcExBeWVKZXRLNlp4QUF3NHRzZXRLcE1VS1ZScnhxcmh5bVBCM1RhcmhFTitIbHpGTkhTZGI0dmxuV21ESVJkZUpSYUw5clJubWFpV0Y1MXlqTk1aNERVbktYNnc3N1VMQyIsIm1hYyI6IjdlMzRhOTg2OTk3OTM1YTMzMzIwNDdlYTc0NTg3NGE5YWY5ZTBjYzQ3NGM4NjI5ZjM0NjQyNmViNGRmZjlkMDEifQ==

             
 

Ads
';
Advertisement