Triệu Dữ để cô ầm ĩ tuỳ thích, nhưng quả trứng thối này hầm hừ đánh người xong lại nhắm vào chỗ phồng lên của anh mà đá một phát.
Triệu Dữ hít vào một hơi, trên trán nổi gân xanh.
Vừa đau vừa thoải mái.
Đại Ninh dạy dỗ người xong, định ôm lấy con trai rời khỏi tên cầm thú này, Triệu Dữ nắm chặt mắt cá chân cô.
"Ninh Ninh..." Giọng anh hơi khàn: "Đừng xuống dưới, dưới giường có..."
Cô cả giỏi nhất là làm trái lời, cô giơ đôi chân ngọc ngà lên, vô tình đạp lên mặt anh một cái, sau đó đi luôn xuống giường.
Triệu Dữ buồn cười mà cam chịu số phận, anh sợ cô dẫm lên bảo thạch và đồ chơi dưới đất nên bước xuống ôm ngang cô lên. Cô cả vừa chạm vào thứ đó, lúc này cực kỳ kháng cự anh, vung nắm đấm nhỏ nhắn đập vào Triệu Dữ: "Anh lại chạm vào tôi, tôi sẽ kêu ông nội giết chết anh!"
"Ừ, anh biết." Anh không nhiều lời làm gì, lách qua đồ chơi linh tinh, ôm Đại Ninh ra khỏi phòng.
Triệu Dữ trở về, mở một chiếc đèn nhỏ nhất, đẩy đồ chơi dưới đất ra, chỉ thiệt nhóc con vẫn ngủ say sưa trong nôi.
Triệu Dữ đưa cả nôi và nhóc con đến phòng Đại Ninh.
Cô đứng sững tại chỗ, hết nhìn bé con rồi lại nhìn Triệu Dữ.
Triệu Dữ sờ tóc cô, nhìn cô giống bé nhím nhỏ, cảm thấy vừa tức giận vừa mềm lòng, anh không nhịn được mà bật cười: "Đừng sợ, em không muốn thì anh sẽ không làm gì cả."
Dứt lời, anh thật sự đi về phòng mình.
Triệu Dữ cất những đồ chơi nằm khắp nơi, đến phòng tắm tắm rửa, anh cũng không tránh né dục vọng của mình, trong đầu nghĩ đến hình bóng cô, tự vào phòng tắm giải tỏa.
Nhưng mà ngày hôm sau, chuyện mà Triệu Dữ lo lắng nhất vẫn xảy ra.
Thường ngày anh đều dậy sớm hơn Đại Ninh, nhưng hôm nay anh đi ra ngoài đã thấy bé con chơi trống lúc lắc trong nôi, mà bên cạnh là Khâu Cốc Nam đang trông coi.
Lòng Triệu Dữ chùng xuống.
Khâu Cốc Nam trông thấy anh, lập tức vội vàng đứng lên, lắp bắp giải thích: "Cô cả nói, nói cô ấy đi ra ngoài chơi mấy ngày."
Vẻ mặt Triệu Dữ lạnh nhạt, lúc ôm con trai mặt mày mới dịu đi.
Anh cũng không nói gì, cho người đi chuẩn bị bữa sáng.
Lúc Đại Ninh không ở đây, anh sẽ không đích thân xuống bếp. Đầu bếp bị gọi đến nấu cơm, một bầu không khí không được tốt lắm bao trùm lấy căn phòng.
Khâu Cốc Nam thở dài, cũng nhận ra trong lòng Triệu Dữ rất khó chịu.
Cô ấy nơm nớp lo sợ, sợ anh sẽ giận chó đánh mèo mà trút lên người đứa bé. Nước bọt của nhóc con dính hết lên quần áo Triệu Dữ nhưng cũng không thấy anh tức giận, Triệu Dữ cầm vải bông mềm lau sạch nước miếng cho con trai.
Khâu Cốc Nam yên tâm, lúc này mới kịp nhận ra mình cả nghĩ quá rồi, đây là bố ruột của đứa bé.
Không phải tất cả những lo lắng của cô ấy là không có lý.
Trước lúc Triệu Dữ đẩy cửa ra, ánh mắt vừa dịu dàng vừa mong chờ, thế nhưng lúc thấy trong phòng chỉ có nhóc con, đôi mắt đen dịu dàng kia nhất thời gần như trống rỗng.
Khâu Cốc Nam rất lo lắng, sợ anh nổi giận.
Vì được cô cả ban tặng tư duy kì lạ cho nên Khâu Cốc Nam nhìn thấy Triệu Dữ thì không nhịn được mà bổ não, đây chính là tổng giám đốc chân chính. Có khi nào sẽ ra mấy mệnh lệnh như chặn đường cô cả, đóng băng thẻ ngân hàng không nhỉ?
Cô ấy lo lắng, nhưng lại phát hiện Triệu Dữ không làm gì cả.
Buổi chiều Ổ Đông đưa dây chuyền bảo thạch đến, Triệu Dữ nhìn qua: "Cầm đến phòng Đại Ninh."
Anh ôm con trai, đột nhiên quay đầu hỏi Khâu Cốc Nam: "Tiền của cô ấy đủ tiêu không?"
Hả?
*
Mặc dù Đại Ninh đi, nhưng cô cũng không sung sướng như trong tưởng tượng.
Cô nằm trên ghế sô pha chơi đùa tay vịn, lạc đà Alpaca bên cạnh thấy cô như sắp chết, lập tức liếc mắt khinh thường.
Con lạc đà Alpaca này như thành tinh rồi!
Cô là bảo bối ở biệt thự nhà họ Triệu, vậy mà về chỗ của mình, đến cả lạc đà Alpaca cũng khinh bỉ cô.
"Trưa nay mày không có cơm ăn." Cô cực kỳ keo kiệt.
Mắt thấy lạc đà Alpaca sắp nhổ nước miếng về phía mình, cô hung ác nói: "Dám bắt nạt tao, tao sẽ kêu Triệu Dữ bắt mày đi nấu canh."
Lạc đà Alpaca cứng người.
Cô cả bắt nạt lạc đà Alpaca có hơi tự đắc, tâm trạng cũng không phiền muộn nữa.
Nghĩ đến đứa con trai phản ứng chậm chạp, có lẽ cô còn có thời gian đi sang thành phố bên cạnh chơi một vòng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất