Lúc thưởng thức cơm trưa, một anh trai người Pháp toát đầy vẻ hâm mộ từ trong ánh mắt, đưa đến một bông hồng.
Đôi mắt màu xanh lam đa tình của anh ta vừa mong chờ vừa lịch lãm nhìn cô.
Đột nhiên Đại Ninh cảm thấy không vui lắm.
Cô nghĩ, nếu giờ phút này, bởi vì cô bị quấy rầy không vui mà giội một cốc nước lên người đàn ông trước mặt. Người duy nhất trên đời không tức giận, còn xoa tay cho cô, có lẽ cũng chỉ có Triệu Dữ.
Cô không nhận hoa hồng, sau khi ăn xong thì đi dạo phố.
Từ khi biết mấy cái thẻ trong tay mình là Triệu Dữ tặng, mặc dù da mặt cô dày, nhưng cũng không quá muốn dùng đồ của anh.
Lại nhắc đến, bởi vì mấy năm nay được nuông chiều, cô cả không hề quan tâm trong thẻ mình có bao nhiêu tiền.
Nhưng nghĩ đến việc bây giờ mình là cô cả thân mang món nợ khổng lồ, sau khi cô thanh toán xong đã đi kiểm tra thẻ ngân hàng với tâm trạng rất vi diệu.
Nằm ngoài dự đoán của cô, năm ngày trước có một lần chuyển khoản.
Một tài khoản lạ lẫm chuyển cho cô cực kỳ nhiều số 0. Nhoáng một cái cũng không thể đếm hết được, nhưng năm ngày trước cũng là lúc cô rời khỏi nhà họ Triệu.
Nhìn dãy số 0 đủ để mua được cả cửa hàng, đột nhiên Đại Ninh lại mất tâm trạng đi dạo phố.
Cô về đến nhà, trông thấy lạc đà Alpaca đang nhìn chằm chằm một con ruồi không rời mắt.
"Ngu ngốc." Cô ác độc bình luận, cũng không biết đang nói ai.
Cô cả thay một bộ váy xinh đẹp, nghĩ thầm, nếu như oắt con lại khóc thì cô vẫn nên tốt bụng đi thăm một chút. Dù gì cũng là oắt con mà mình sinh ra, cũng không thể thật sự cho Triệu Dữ được.
Vì thế, cô còn đặc biệt gọi điện thoại cho Kỷ Mặc Giác: "Sang năm nhà chúng ta thật sự có tiền mua oắt con hả?"
Kỷ Mặc Giác dở khóc dở cười, đưa ra một đáp án hàm hồ: "Chắc vậy"
Kỷ Mặc Giác không có cảm tình gì đối với những người đàn ông ngấp nghé chị mình. Nhưng trong trận tuyết hai năm trước, khi đi đón Đại Ninh về, anh ta tận mắt nhìn thấy người đàn ông ấy lấy thân mình bảo vệ cho Đại Ninh, bên trên tấm lưng rộng lớn đọng một lớp tuyết rất dày.
Trận nổ bom đó chỉ có duy nhất một nơi không bị ảnh hưởng, đó là sân thượng. Người duy nhất không bị tổn thương, đó là Đại Ninh.
Cô nằm trong ngực anh, thậm chí gương mặt còn hồng hào khoẻ mạnh.
Kỷ Mặc Giác nhìn thấy trong miệng túi của anh rơi ra một tờ giấy, chỉ có ba chữ.
—— Vui vẻ nhé.
Đây là mong mỏi duy nhất của anh đối với cô.
Khoảnh khắc ấy, dù là Kỷ Mặc Giác cũng có chút động lòng.
Chị tỉnh lại đã quên đi những điều khó chịu, vẫn là cô cả không ai bì nổi của trước đây. Kỷ Mặc Giác trở nên trưởng thành, có trách nhiệm, cũng bắt đầu chiều chuộng cô.
Thật tốt, tất cả đều còn kịp, trong lòng Đại Ninh trong sáng mà sạch sẽ, từ đầu đến cuối cô luôn vui vẻ.
Đại Ninh rất không hài lòng với đáp án mà em trai đưa ra, cái gì gọi là "chắc"? Chẳng lẽ còn có khả năng không mua được oắt con về nữa hay sao?
Khâu Cốc Nam lén nhắn tin cho Đại Ninh ở nhà họ Kỷ.
—— "Bé con tập đi rất suôn sẻ."
—— "Nhóc con không khóc, nhưng lại không kìm được mà luôn tìm kiếm bóng dáng của cô."
—— "Tổng giám đốc Triệu đang dạy cậu bé nói chuyện."
Không hài lòng với đứa nhóc vô tâm, Đại Ninh lại không nhịn được mà hỏi: "Triệu Dữ dạy nó nói gì?"
Không phải mấy câu nói xấu mẹ đấy chứ?
Khâu Cốc Nam lén lắng nghe một chút, thuật lại cho cô bằng tin nhắn.
—— "Yêu, Ninh Ninh."
Đại Ninh che mặt, không lên tiếng. Đừng hi vọng cô xấu hổ, cô sẽ không xấu hổ. Dạy con trai cô gọi Ninh Ninh, anh muốn lên trời sao?
Triệu Dữ không có ý trói buộc cô, cũng không hề cho cô bất cứ cảm giác bị trói buộc nào.
Hai ngày nữa lại trôi qua, không biết Triệu Dữ nghe ngóng chuyện cô không mua quần áo từ chỗ nào mà lại sai người đưa những bộ váy mới lạ đến cho cô.
Nhiều như rừng, hoa cả mắt.
Đại Ninh đi theo phía sau lạc đà Alpaca, từ chối nhận đống đạn bọc đường này.
Đại Ninh sờ lạc đà Alpaca, thương lượng với nó: "Nếu như tao không có tiền, mày tự ra ngoài kiếm cơm ăn đi nhé, có làm được không?"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất