Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống - Đại Ninh (Truyện FULL)

Thời Mộ Dương ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười: "Vậy thì nghĩ thoáng chút, trên đảo này trinh tiết chính là cái rắm. Bảo bối, nói không chừng cô dụ dỗ nhiều đàn ông chút là có thể thành lập một đội quân đấy."   

 

 

Đại Ninh nghiến răng: "Mượn lời chúc tốt lành của anh."  

 

Khơi thông thất bại, Thời Mộ Dương đã hạ quyết tâm hi sinh cô rồi.  

 

Cả một đường thăm dò, cô thật sự ở thế yếu, quan trọng hơn là cô đã thấy rõ tính cách của Thời Mộ Dương. Bây giờ xem ra anh ta mềm không được cứng không xong, lòng dạ đủ độc ác, quả thực rất khó chơi.  

 

Đại Ninh cười, đột nhiên nói với Thanh Đoàn: "Quên đi, chúng ta không công lược anh ta nữa."  

 

Thanh Đoàn rất ngơ ngác: "Hả?"  

 

"Cậu cũng nhìn thấy hai ngày nay, tôi cố gắng yếu ớt đến mức anh ta dùng một ngón tay là có thể nghiền chết, nhưng anh ta vẫn không thèm đồng cảm một chút nào. Người như Thời Mộ Dương, cậu có cứng chọi cứng cũng vô dụng. Năm đó lúc anh ta đối đầu với anh trai mình vốn không có chút phần thắng nào, nhưng anh ta chẳng những trưởng thành, còn mang theo đồ tốt của bố anh ta chạy trốn. Tôi quá mệt mỏi rồi, không muốn chơi với anh ta nữa."   

 

"Vậy, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?"  

 

Cô cúi đầu, nhìn ngón tay yếu ớt không có sức của mình.   

 

"Tôi đã mất một phần ba sức mạnh linh hồn rồi, cũng không ngại ít hơn chút nữa. Đoàn Tử, nếu cậu đã có năng lực điều khiển linh hồn và không gian, vậy thì chúng ta làm một giao dịch cuối cùng đi."  

 

"Không được!" Thanh Đoàn không chút nghĩ ngợi cự tuyệt: "Nếu như cô mất thêm một phần ba sức mạnh linh hồn nữa, cô không sống được quá một năm đâu!"  

 

Đại Ninh cổ quái nhìn nó: "Cậu kỳ lạ thật, nếu tôi chết rồi, chẳng phải cậu có thể thi hành khế ước, đoạt lấy linh hồn của tôi sao?"   

 

"Tôi... Tôi..." Thanh Đoàn trong lòng khổ sở, khô khan nói: "Dù sao thì tôi cũng không đồng ý."  

 

"Nếu cậu không đồng ý thì vừa ra khỏi rừng cây, thứ chờ đợi tôi chính là số mệnh không khác gì kiếp trước."  

 

Thanh Đoàn biết cô ám chỉ chuyện gì.  

 

Ở chỗ này còn đáng sợ hơn lần đầu bọn họ gặp gỡ, Đại Ninh suýt chút nữa bị luân phiên cưỡng hiếp.  

 

"Cậu suy nghĩ chút đi." Cô chọc chọc cái đầu của nó.   

 

Là để cô sảng khoái sống một năm, hay là nửa chết nửa sống, mắc kẹt ở cái chỗ chết tiệt này.  

 

*  

 

Đại Ninh có thể nghĩ đến, đương nhiên Thời Mộ Dương cũng có thể nghĩ đến.  

 

Ở chỗ như thế này, muốn bảo vệ nhan sắc bậc này của Kỷ Đại Ninh chỉ e là hao tổn sức lực, như bị lột một lớp da.  

 

Anh ta không có ý định bảo vệ cô, thậm chí còn lạnh lùng nghĩ, cô cũng không phải là người phụ nữ của anh ta, anh ta cũng không phải là chút ruột của cô, sao phải có nghĩa vụ bảo vệ cô?  

 

Anh ta thuận tay bảo vệ Kỷ Điềm còn tạm được, ít nhất thì người phụ nữ kia toàn tâm tin tưởng ngưỡng mộ anh ta.  

 

Còn Kỷ Đại Ninh, quên đi!  

 

Anh ta đã ăn đủ dạy dỗ, cũng biết cô là loại người gì. Đời này Thời Mộ Dương muốn quyền lực, muốn Thời Mộ Vân chết, muốn mình được sống thoải mái.  

 

Anh ta không cần tình yêu, về phần vấn đề sinh lý có được giải tỏa hay không cũng không quan trọng lắm.  

 

Mặc dù đúng là làm Kỷ Đại Ninh sẽ rất thoải mái, nhưng Thời Mộ Dương biết có lẽ mình không gánh nổi hậu quả phía sau. Chẳng lẽ những người phụ nữ khác không phải là phụ nữ? Anh ta cũng không kén chọn, không phải cô không được.  

 

Anh ta sẽ không động tâm với con nhóc ác độc này một lần nào nữa. Anh ta không phải đồ ngu. Vốn dĩ bảy năm trước, anh ta cũng không thích cô đến mức đó.  

 

Thời Mộ Dương nghĩ như vậy, trong lòng lạnh lẽo, quyết định mặc kệ sống chết của Kỷ Đại Ninh. Anh ta bắt đầu tính toán xem Kỷ Đại Ninh đã ăn bông hoa kia, ắt hẳn máu của cô sẽ có tác dụng.  

 

Dọc đường đi, hai người bình an vô sự.  

 

Tiếng hít thở của Đại Ninh dần nặng nề hơn, thể lực của cô không chống đỡ nổi nữa, sống được đến giờ phút này đã là cực hạn.  

 

Ngay lúc sắp nhìn thấy bìa rừng, bên tai vang lên tiếng "ong ong" nhàn nhạt.  

 

Sắc mặt Thời Mộ Dương thay đổi, nhanh chóng lui về phía sau.  

 

Anh ta cởi bộ đồ rằn ri màu xanh quân đội trên người ra, trùm kín mặt, bôi thứ nước thuốc gì đó lên người.  

 

Tất cả những thứ này được hoàn thành trong vài giây đồng hồ.  

 

Thời Mộ Dương vừa định chạy, một thân hình mềm mại nhảy lên người anh ta.  

 

"Mẹ nó, Kỷ Đại Ninh, buông tay!" Thời Mộ Dương nóng nảy quát.  

 

"Không buông không buông!" Đại Ninh ôm chặt cổ của anh ta: "Nếu anh bỏ mặc tôi thì hai ta cùng chết."  

 

Anh ta tức đến mức bật cười.  

 

Đã thế lúc này còn không có thời gian tán dóc với cô, Thời Mộ Dương thay đổi bộ dạng lười nhác, động tác cực kỳ nhanh nhẹn.  

eyJpdiI6IjJieFpUSFNRUGdTbXFJMjhyRk5mbXc9PSIsInZhbHVlIjoiN0swR0QrT0VyOWFoQ1JBUTIrVHVNK0RjTjVOeHE3SW1lVDU4NktpcXhDOWtRbHdGK2h5Q25uaUJPcVV2emtnZCIsIm1hYyI6IjI4ZjY3NGQ4NjJlOWY5M2RmOTExMWRmZGQxOTI5N2VkMWUyMDYxYTc0OGM1NDgwMTBlMWQ4ZjkyOGRkMjVhZjkifQ==
eyJpdiI6IlwvZU45NGRDVXBNMWNxWW8zRElxWjJRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjR1MWxDd0Z3VmtjdmJabWtqTlZDUUhLeGh1anlXdER1RlpjdG5PMkZsQTI2U1N3U1M5TVhkeU01OFZoM3NDSExvejJzQ21xYlVuVzlFbzdGVmRBTkFLc1ZTXC9jcTBtRzNyeWJtZTZWMzdTUGI4YmhNUElaQitwaXl5WE1rTHJSRVVLbWVrXC9Wd3BJM1cwbEZZVW15bVM3Rm42c1FwRko4a0FFVHZhVzdVbCt2K01CSWpFb3JGcFAzeE5NUDNUUW5XMnZaMDdOd2J1dVN4SnI0QzFMdXg3VUFqVWlQUVRFS0o2UkYwUjRyaEREQTBOXC9KMVhPS1YwbHRuN2xFRHhad0loUVVBTUNRcXFmS1Y0UDBuZE1qXC9tZW03MmdWUVhuYVFDYjhCQm5xVmJYcUN6R1BrbW02NUF0V2o4MXZSRmxLK0dpUFo3WlQ2dVpFZXpvNHlQcHVzbEE9PSIsIm1hYyI6ImRjOGI5Y2U5MGNlYTMxNjcxZDNiMjVlODVlZjk3NmE4ODc0MTU2OGY5MzU3MDA4MzFhMmNlMWNjOWY3MDE1MmMifQ==

Ads
';
Advertisement