Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống - Đại Ninh (Truyện FULL)

 

Đại Ninh kìm lại ngọn lửa trong lòng, vươn tay về phía anh ta.  

 

"Chú nhỏ kéo người ta lên với."  

 

"Đã một ngày rồi chú nhỏ chưa ăn cơm, không còn sức nữa, cháu gái cố gắng tự bò lên ha." Thời Mộ Dương khẽ cười xùy một tiếng, nói: "Chú nhỏ thân thiện nhắc nhở cô, gần đây có rắn độc, nếu cô không nhanh lên, có thể nó sẽ đến chơi với cô đấy."  

 

Đại Ninh hoàn toàn tin tưởng cho dù gần đây không có rắn độc, nếu như cô không tranh thủ thời gian leo lên, Thời Mộ Dương có thể sẽ ném một con vào đây.  

 

Đại Ninh biết không còn đường cầu cứu, cắn răng thử trèo lên trên.   

 

Đáng tiếc tối hôm qua vừa mới mưa, đất tương đối mềm, trong hầm gần như không có chỗ cho cô dùng lực. Cô thử rất nhiều lần, mồ hôi ướt đẫm làm tóc dính vào hai má, cơn sốt vốn còn chưa lui, giờ phút này đôi môi đỏ bừng cũng trở nên tái nhợt.  

 

Đại Ninh chưa bao giờ chật vật như vậy. Cô cảm thấy rất uất ức, trong mắt ầng ầng nước, muốn khóc cũng không khóc được, vụng về trèo lên trên.  

 

Thời Mộ Dương thản nhiên nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng.  

 

Anh ta đột nhiên ý thức được vừa rồi mình lại có suy nghĩ đồng cảm với cô, sắc mặt lạnh thêm vài phần.  

 

Cuối cùng tay Đại Ninh cũng chạm đến mặt đất, Thời Mộ Dương ngồi xuống, nắm chặt cổ tay cô.  

 

Cô ngẩng đầu, còn chưa kịp phản ứng, Thời Mộ Dương nhẹ nhàng dùng sức đẩy Đại Ninh ngã vào trong hố một lần nữa.   

 

Cô nằm nhoài dưới đáy hố, ngón tay khẽ xiết chặt, hai mắt nhắm lại. Lúc này cô không còn giả bộ đáng thương, cũng không nhìn Thời Mộ Dương nữa, dùng hết sức mình cố gắng leo ra khỏi hố nhưng vẫn thất bại nhiều lần. Đợi đến khi Thời Mộ Dương không nhịn được nữa, cô mới hổn hà hổn hển ngồi bên bờ hố.   

 

Cả người Đại Ninh đều là bùn đất, bắp chân trắng nõn hơi run rẩy.  

 

"Đứng dậy." Thời Mộ Dương liếc nhìn sắc trời: "Trời sắp tối rồi."  

 

Nếu như không đi ra ngoài trước khi trời tối, bọn họ sẽ vô cùng nguy hiểm.  

 

Trong lòng Đại Ninh hận chết anh ta, nếu biết là nguy hiểm, sao còn lãng phí thời gian cố ý chỉnh cô! Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng cô cả cũng biết nặng nhẹ, ai biết sau khi trời tối, nơi này sẽ xuất hiện quái vật gì chứ.  

 

Lần này Thời Mộ Dương cũng không khăng khăng để cô đi trước nữa, anh ta tự mình đi ở phía trước, nhìn qua cực kỳ nhàn nhã, nhưng trên thực tế tốc độ bước đi rất nhanh, có đôi khi Đại Ninh phải chạy bước nhỏ mới có thể đuổi kịp anh ta.    

 

Cô phát hiện sức quan sát của Thời Mộ Dương vô cùng nhạy bén, có đôi khi chỉ cần căn cứ vào bùn đất và dấu chân trên đất là có thể phán đoán được khu vực này có nguy hiểm hay không.  

 

Đại Ninh vừa lảo đảo đuổi theo anh ta, vừa chìm đắm trong suy tính.  

 

Tình hình này không ổn!  

 

Trên "đảo tội ác" nhiều đàn ông, phụ nữ ít đến gần như không có. Gương mặt này của cô vào những lúc an toàn thì đúng là có lợi cho cô, thế nhưng ở những chỗ như thế này, cô không khác gì một con cừu non rơi vào đàn sói đói.   

 

Đại Ninh tự biết sức chiến đấu của mình chỉ được năm xu, cô cũng biết, tên khốn Thời Mộ Dương kia nhìn thì yếu ớt, nhưng trên thực tế thủ đoạn vô cùng lợi hại. Anh ta sẵn lòng che chở cho cô, cô ở đảo tội ác sẽ an toàn, nhưng tình huống hiện tại chính là Thời Mộ Dương không ra tay đối phó cô đã là may lắm rồi, nói gì đến bảo vệ cô?   

 

Có lẽ bọn họ sẽ ra khỏi rừng trước khi trời tối.  

 

Đại Ninh vốn không phải là người tốt, tất nhiên cũng nghĩ về người khác theo hướng xấu nhất. Trong lòng cô lộp bộp, nghĩ đến một khả năng vô cùng đáng sợ.  

 

Thời Mộ Dương là người rất giỏi kiềm chế dục vọng của mình, anh ta không động vào cô là vì phòng ngừa lại bị cô đâm một dao, nhưng nếu như tâm người đàn ông này đủ tàn nhẫn, anh ta thậm chí có thể xem cô như chiến lợi phẩm! Tên khốn Thời Mộ Dương kia sẽ không ném cô cho thuộc hạ của anh ta chứ!  

 

Bước chân của cô đột nhiên khựng lại. Thời Mộ Dương nghe thấy tiếng bước chân sau lưng ngừng lại, quay đầu hỏi: "Cô muốn làm gì?"  

 

Đại Ninh xoa mặt, nặn ra một nụ cười.  

 

"Chú nhỏ, anh nhìn tôi đi, tôi đẹp như vậy, ra khỏi rừng cây rất nguy hiểm!"  

 

Thời Mộ Dương mỉm cười: "Cho nên?"   

 

"Cho nên, anh có thể bảo vệ tôi được không?" Cô ngoan ngoãn nói: "Đổi lại, nếu một ngày nào đó có thể rời khỏi hòn đảo này, tôi giúp anh giết chết anh trai anh, thế nào?"  

 

"Chẳng có gì đặc sắc, cô quá coi trọng chú nhỏ rồi, tôi không bảo vệ được cô đâu." Thời Mộ Dương vặn cổ tay, xương cốt kêu cót két vang dội, giọng điệu có vài phần châm chọc: "Huống hồ, ai biết có phải bây giờ cháu gái nhỏ thích biệt thự màu xanh hay không."   

eyJpdiI6IkdUWVRXRnl6dkVOZHNIMmZYKzZGc1E9PSIsInZhbHVlIjoibHBHT0VMSkZFdTJFenYzTFI4VWZlZDE0SFR5dERMN3JNTFJSYXErSWZLWllNTGRsY3NMUWlseXdIY2xhWVRXTSIsIm1hYyI6IjEzOWZiZDRhNzFhMzc4ZjgyOWI1MWNmYWE4ZmViNzg1NjM5Y2I2OTM5NGRmNjY4M2YwM2RlZDRlMzhjODNiMzAifQ==
eyJpdiI6IjVxXC8rZVVocFBCbTdLeDA2NkM2N21BPT0iLCJ2YWx1ZSI6Im1qY3ZBN3FJZ2dKcEV2VTcrT2FRNFZHUWZqN0xoem9Zb1FzMFJFZUJsa2taNWY5TlNiNkhnNTlFQ1RYOCtPZHR0dndqUGoxN2ZsZkQxem5FWUFXK1pQVk1STmhyd3FMMkdBK3hyYzBaRGthWXZTN0lIa24zUUtvSXhyc2pcLzlia2Z1bGxURVkzZXNJd2QxZUFcL2RcL1Y4WVo4TWV3dnZIM2xPRGJUTFVZYksrRkJLcE9LV25lU09WbjNwOTZ0RWd2U1NMQWZ0SEE1dFpVcDZkWmRIeWFWRkRjVUJDdXBrbE04N3BkMVRkU3M5Y1NCYjArVzlSNXlNYzFHVjVFdVVqQkRmR1BxQzQ5T3dCYWZSZFo3bkVta0VsSkFoSnViNGJMU0NOOGJuRTJDaVdnPSIsIm1hYyI6Ijk4Y2M5MzVjNzBhYWM4ODY4YjMxNjU4NmQyOGRlZDBiZTUyOTc0NDE2YTVhNDEwMTQ3YWUzNTljZTlmZTE4NWQifQ==

"Từ sau mười ba tuổi, người ta không thích biệt thự nữa."

Ads
';
Advertisement