Đại Ninh nói hươu nói vượn như thế, ngược lại còn hiệu quả hơn cả giải thích.
Ngôn Cảnh quay đầu trông thấy xe Triệu Dữ, ánh mắt sâu thẳm. anh buông cô nhóc trong lòng bàn tay ra, lạnh giọng nói: "Đi đi."
Giọng nói anh khàn khàn đáng sợ, Triệu An An vốn là đứa nhát gan, bị dọa đến run lên.
Đại Ninh nhíu mày nhẹ đến mức không thể nhận ra.
Triệu An An nhìn cô cả, nhìn Ngôn Cảnh, rồi lại nhìn anh trai trong xe phía xa, nhất thời không biết phải làm thế nào mới tốt.
"Cô cả..."
Được rồi, Đại Ninh không chịu nổi cô nhóc này khóc.
"Không được khóc nghe không."
"Dạ."
Triệu An An kìm nước mắt, ngoan ngoãn nhìn cô, trong mắt vẫn mang theo ngây ngốc vui mừng như cũ.
"Nhìn em là đã thấy ghét rồi." Đại Ninh phồng má như đang ghét bỏ, nắm chặt cổ tay cô nhóc, đưa nó đến chỗ Triệu Dữ: "Anh của em không cho em ăn cơm phải không, gầy đến mức này."
Triệu An An ngại ngùng nói: "Quay về em chắc chắn sẽ ăn thật no."
Đại Ninh gõ cửa xe: "Mở cửa."
Cửa xe mở ra, Đại Ninh nhìn Triệu Dữ, cười đến xấu xa: "Cậu Triệu, nghe nói tháng này anh phải về Ổ Đông, thế thì đáng tiếc thật, có lẽ anh vừa khéo bỏ lỡ buổi lễ đính hôn của tôi rồi."
Triệu Dữ ngước mắt gật đầu với cô, ánh mắt bình tĩnh mà kiềm chế.
Nếu như không phải vô cùng hiểu rõ người đàn ông này, có lẽ Đại Ninh sẽ tưởng rằng anh không thèm để ý một chút nào.
"Ầy, em gái anh, trông cho kỹ." Cô nói: "Triệu An An, lên xe đi."
Triệu An An hít hít mũi. Cô bé như đứa nhỏ dính người, không cần Triệu Dữ nói đã quay người ôm lấy Đại Ninh, dáng vẻ cực kỳ không nỡ bỏ.
Trong mắt cô nhóc đều là yêu mến và tin cậy, xinh đẹp sạch sẽ như bầu trời không một hạt bụi.
Trong lòng Đại Ninh rất khó chịu. Cô hừ một tiếng, đỡ lấy bả vai Triệu An An, đẩy cô bé ra.
Cô cả vẫn là bộ dáng vô tình cay nghiệt như cũ, đến cả vẻ mặt cũng là cao ngạo, cứ như Triệu An An là thứ gì đó rất bẩn thỉu.
Chỉ có Thanh Đoàn cảm giác được, Đại Ninh lặng lẽ ôm Triệu An An một chút.
Một động tác cực kỳ ngắn ngủi, ngắn ngủi đến mức có lẽ chính bản thân Triệu An An cũng không biết. Thanh Đoàn ý thức được sự thật này, có mấy phần dở khóc dở cười.
Từ ngày khóa chặt Đại Ninh, nó đã biết cô là một linh hồn nữ phụ, nếu như không có giá trị nhan sắc bổ trợ, nói là bia đỡ đạn cũng không quá đáng.
Cô cũng không phải người tốt lành gì, không có tam quan đúng đắn, tính khí ương ngạnh, hay nói dối, còn thích làm chuyện xấu.
Nhưng cô... Lại thích hướng về những điều tốt đẹp.
Cho nên cô sẽ lặng lẽ ôm Triệu An An, sẽ vụng về thử tác thành cho Chương Hữu Anh, không còn cố ý quyến rũ Lệ Hỗ chọc cô ấy thương tâm.
Cô rất ác liệt với đàn ông, nhưng lại cực dễ mềm lòng với mấy cô gái, đến mức chân tay luống cuống.
Cô cả ăn mềm không ăn cứng, hận không thể đâm một dao vào ngực Triệu Dữ, bởi vì lúc trước Triệu Dữ có ý đồ giam cầm cô.
Chờ Triệu An An leo lên xe xong xuôi, Đại Ninh xoay người rời đi.
Triệu Dữ nói: "Hai ngày nữa tôi sẽ tới tìm em."
Xe của bọn họ vừa lái đi, Đại Ninh đã bị người ôm lấy từ phía sau.
Cô trông cực kỳ nhỏ nhắn xinh xắn trong lồng ngực Ngôn Cảnh. Sức lực của Ngôn Cảnh có hơi mạnh, chờ đến khi nhận ra được điều gì, anh mới buông lỏng tay, mím chặt môi, lông mày vẫn nhăn chặt lại đến mức có thể kẹp chết một con ruồi.
Đại Ninh cong môi, cười đến ngoan ngoãn đáng yêu ngã vào ngực anh.
"Đi thôi, gió bắt đầu thổi rồi."
Cô không giải thích một câu nào, cứ như rất chắc chắn cho dù có xảy ra chuyện gì, Ngôn Cảnh cũng sẽ trung thành với cô như một con chó.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất