Hoa mùa hè nở đầy bồn hoa. Cuối con đường, một thiếu nữ đang cắn pudding, ôm người đàn ông làm nũng.
Người đàn ông cười dịu dàng, trong mắt chỉ có cô nhưng lại giống như chứa cả ngàn vì sao. Anh cúi đầu, muốn hôn cô. Cánh tay mềm mại của thiếu nữ ôm lấy cổ anh, khuôn mặt nhỏ ngửa lên.
Triệu Dữ khoác tay trên tay lái, lẳng lặng nhìn bọn họ.
Đốt ngón tay anh dần trắng bệch, nhưng khuôn mặt vẫn tỉnh táo như cũ.
Triệu An An chậm rãi trợn tròn mắt, nước mắt lưng tròng. Cô bé giống như viên đạn pháo nhỏ, nhào vào lồng ngực thiếu nữ, ôm chặt lấy cô.
"Hu hu hu là chị sao cô cả, em rất nhớ chị, chị còn sống, cô cả..."
Đại Ninh cứng đờ.
Cô cúi đầu, trông thấy cô nhóc đang ôm chặt bắp đùi cô. Ba năm không gặp, cô nhóc đang rưng rưng nước mắt này rốt cuộc không còn giống con khỉ nhỏ vừa thấp vừa gầy nữa. Khuôn mặt cô bé trở nên tròn trịa, cuối cùng cũng có chút dáng dấp tinh xảo khả ái.
Đại Ninh nuốt pudding xuống, dùng ngón tay ấn vào đầu cô nhóc: "Buông tay ra. Em khóc thật buồn nôn quá đi, nước mũi tèm lem hết rồi."
Triệu An An hít hít mũi, lại cười phát ngốc. Bàn tay nhỏ của cô bé nắm áo cô thật chặt, không nỡ buông ra chút nào.
Cô bé biết mà. Tiên nữ đều sẽ không dễ chết như vậy, ở nơi cô bé không nhìn thấy, cô cả chắc chắn đang sống rất tốt.
Nụ hôn bị Triệu An An phá đám, Đại Ninh rất không hài lòng. Cô ngấp nghé vận may của Ngôn Cảnh, lần này dùng lý do tự mình chuẩn bị cho buổi đính hôn để hẹn Ngôn Cảnh ra, ý định ban đầu chính là trộm cho thỏa.
Nhưng bây giờ bị một đôi mắt ngập nước, mang theo xúc động và hưng phấn nhìn mình, cô làm sao kiếm vận may đây? Đại Ninh thử kéo Triệu An An ra, nhưng Triệu An An sợ cô biến mất, ôm cô rất chặt.
Đại Ninh phùng má nói với Ngôn Cảnh: "Mặc kệ con bé, chúng ta tiếp tục hôn."
Ngôn Cảnh: "..."
Mặc dù anh cũng rất thích hôn cô, thế nhưng anh tạm thời vẫn không làm được loại chuyện mất mặt này.
"Cô bé là ai?" Ngôn Cảnh hỏi.
Không đợi Đại Ninh trả lời, Triệu An An mở miệng: "Em tên là Triệu An An, anh là ai?"
Cô nhóc có chút mẫn cảm.
Mấy năm nay anh cả có bộ dáng gì Triệu An An đều thấy trong lòng. Ngay từ ba năm trước, Triệu An An đã chắc chắn rằng Đại Ninh là chị dâu của mình.
Thế nhưng anh đẹp trai trước mắt này khiến cô nhóc cảm giác được nguy cơ.
Cô cả không thể ôm ấp người đàn ông khác như thế, anh trai sẽ khổ sở.
Cô nhóc muốn bảo vệ cô cả, cũng muốn bảo vệ anh trai.
Cô cả làm gì Triệu An An cũng thấy tốt, nên cô nhóc chỉ có thể ngây thơ toát ra địch ý với Ngôn Cảnh.
Từ trên người cô nhóc này, Ngôn Cảnh có thể nhìn ra chút bóng dáng của người kia. Con ngươi anh lạnh lẽo đi vài phần, đưa tay nhấc Triệu An An lên.
Anh nhìn Triệu An An đang giãy dụa, lại nhìn Đại Ninh.
Gần như là dùng giọng điệu lạnh lùng hỏi: "Đừng, nói với anh, thứ này, là của em, và anh ta,..."
Cho dù anh không nói rõ ra, thế nhưng ai cũng hiểu được ý tứ của câu nói đang dang dở đó, con của em và anh ta.
Đại Ninh: "..."
Triệu An An nói: "Anh thả em ra, thả em ra, cô cả, mau cứu em..."
Được rồi, bầu không khí của lần hẹn hò này đã hoàn toàn bị phá vỡ.
Cô hầm hừ quay đầu, quả nhiên trông thấy một chiếc xe sang trọng đang đỗ dưới gốc đa cổ thụ.
Người chủ xe ngước mắt lên, cách một mùa hè, yên tĩnh nhìn cô.
Đại Ninh quay đầu, dè dặt đề nghị: "Đúng vậy, cô nhóc này là con gái Triệu Dữ, chúng ta lặng lẽ giết chết nó đi!"
Triệu An An làm fan não tàn nhỏ của cô, ngây người chớp mắt mấy cái.
Triệu Dữ đỡ trán, đuôi mắt đỏ lên.
—— "Tôi và Triệu An An, người nào đáng yêu hơn."
—— "An An."
—— "Tôi và Triệu An An, anh cứu người nào?"
—— "Con bé."
Triệu An An từng cực kỳ quan trọng trong lòng anh, bây giờ lại bị anh tiện tay đuổi tới bên người Kỷ Đại Ninh, âm mưu lợi dụng sự nhẹ dạ của cô.
Thậm chí khi biết Đại Ninh còn sống, anh cũng không nói với Triệu An An, người cũng đang khổ sở ba năm nay. Anh muốn một mình chiếm hữu cô, lo sợ mất đi cô, đến mức ngay cả Triệu An An cũng không chứa được.
Anh buông tay xuống, nhìn cô từ xa.
Thậm chí Triệu Dữ còn hoài nghi, ba năm trước, cô chỉ có chút thật lòng với một mình Triệu An An.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất