Kỷ Điềm đứng trên tầng lẳng lặng quan sát tất cả những chuyện này, ngón tay siết chặt lan can. Thấy Đại Ninh nhìn mình, cô ta giật mình buông tay ra, khôi phục thành bộ dáng yếu đuối quay về phòng.
*
Chuyện nhà họ Kỷ và nhà họ Ngôn thông gia rất nhanh đã sôi sùng sục truyền đi khắp thủ đô.
Sau khi A Thập biết được tin này thì kinh hồn bạt vía, sợ cậu Triệu sẽ nổi điên. Nói cho cùng hôm đó cậu Triệu tới cửa cầu hôn, ngay cả mỏ đá quý Ổ Đông cũng bằng lòng lấy ra, không ngờ rằng chỉ mới qua mấy ngày, Kỷ Đại Ninh đã sắp gả cho thằng nhãi họ Ngôn kia.
Người khác thì không biết nhưng A Thập có thể không biết sao?
Thằng nhãi họ Ngôn kia suýt chút nữa đã chết trong tay cậu Triệu. Kết quả người không chết mà lại trở thành tình địch, còn cướp phụ nữ của cậu chủ.
Theo Triệu Dữ nhiều năm như vậy, A Thập biết cậu Triệu đã thay đổi.
Triệu Dữ đã từng là một người chính trực thiện lương, trong đáy mắt đều là lòng cầu tiến vô tư thẳng thắn. Bây giờ trong mắt anh là một mảnh hoang vu, chỉ khi nghe thấy cái tên Kỷ Đại Ninh mới trở nên tức giận.
Thủ đoạn của anh trở nên tàn nhẫn, lòng dạ trở nên cứng rắn lạnh lẽo, không ngừng nghi thần nghi quỷ, ngay cả em trai em gái ruột đều sợ anh.
Anh như một kẻ điên tỉnh táo.
Lại càng giống một con côn trùng đáng thương.
Đêm hôm đó khi biết Đại Ninh sắp đính hôn, Triệu Dữ không xuống ăn cơm. A Thập lo lắng cho anh, lặng lẽ lên tầng nhìn một chút.
Gió đêm tháng bảy thổi tới, Triệu Dữ đứng trước cửa sổ sát đất, không nói một lời, nhìn nhà nhà lên đèn.
Một giây này, A Thập đột nhiên nhìn thấy được cảm giác bất lực trên người anh.
Người đàn ông này không thể quay về quá khứ, cũng không nhìn thấy tương lai. Anh lo được lo mất, dựa vào thuốc an thần để chìm vào giấc ngủ, vì muốn nắm chặt một người mà không tiếc trở nên hèn hạ đáng ghét.
Anh đánh mất bản thân, lại phát hiện có làm thế nào cũng không thể có được tình yêu của Kỷ Đại Ninh. Con người đều sẽ trưởng thành, nhưng anh lại trưởng thành thành một đống mảnh vụn.
Cảm giác bất lực khắc sâu vào cốt tủy, chỉ liếc mắt một cái cũng đã khiến lòng A Thập trống trải theo.
Trong lòng cậu ta nghĩ, sao cứ phải như vậy chứ.
Nếu như cô cả chịu ở bên cậu Triệu, anh nhất định sẽ dần khá hơn. Anh sẽ lần nữa trở nên cẩn thận ôn hòa, chính nghĩa bao dung. Cậu Triệu thích cô cả như vậy, cô cả muốn cái gì, anh đều sẽ cho cô, cho dù cô dụ dỗ anh đi chết, anh chắc chắn cũng sẽ không nhíu mày.
Nhưng cô cả không cần anh, lạnh lùng dứt khoát như thế, thậm chí khinh thường lá mặt lá trái với anh, thẳng thừng chia tay.
A Thập thực sự lo Triệu Dữ sẽ xảy ra chuyện, thế nhưng ngoài dự tính, ngày hôm sau Triệu Dữ bình tĩnh mở cửa phòng.
Anh cầm tay Triệu An An: "Anh cả đưa em ra ngoài."
Cô bé đã từng tin cậy anh cả nhất, nghe vậy lại có mấy phần do dự.
"Anh cả không cần làm việc sao?"
"Hôm nay không cần."
Triệu An An nhẹ nhàng "A" một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Triệu Bình như thể cầu cứu.
Triệu Dữ ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt cô bé: "Thế nào, bây giờ anh cả rất đáng sợ sao? Dẫn An An đi ra ngoài chơi, An An cũng không muốn?"
Khuôn mặt nhỏ của Triệu An An đỏ lên, vội vàng khoát tay: "Không phải, là em sợ quấy rầy anh cả, em biết anh cả bề bộn nhiều việc. Em không sợ anh cả, sao em lại sợ anh cả được, em, em..."
Cô bé càng căng thẳng thì càng nói năng lộn xộn. Vẫn là Triệu Bình ưỡn ngực đứng ra: "Anh, An An ăn nói vụng về, con bé không có ý đó. Anh mang An An ra ngoài, có thể mang theo em nữa không?"
"Không thể." Triệu Dữ thản nhiên liếc anh ta một cái: "Em ở nhà."
Lúc Triệu An An lên xe, không nhịn được kéo căng dây an toàn, lặng lẽ dò xét anh cả. Cô bé xem như được Triệu Dữ nuôi lớn, thế nhưng hai năm này trạng thái tinh thần của Triệu Dữ không được tốt, vẫn luôn liều mạng làm việc, quan hệ giữa anh và Triệu An An lạnh nhạt đi không ít.
Hiển nhiên cô bé càng thân cận với Triệu Bình hai năm nay vẫn luôn làm bạn với cô bé hơn.
"Anh cả, chúng ta đi đâu vậy?" Triệu An An nhỏ giọng hỏi.
"Đến nơi em sẽ biết."
Xe dừng lại trên đường Thuận Đức Phủ, Triệu An An và Triệu Dữ ngồi chờ dưới tán cây xanh, Triệu Dữ nhìn chằm chằm điện thoại một hồi lâu, cuối cùng mới cởi dây an toàn cho Triệu An An.
"Đi xuống đi." Triệu Dữ nói: "Đi về phía trước, đừng quay đầu."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất