Giấc mơ triệu phú (Mở Mắt Thành Tỷ Phú) - Tần Kiệt (FULL)

 

Tôn Ngọc Phương liên tục uống mấy ngụm lớn, sau đó buông bình trà, tiếp tục ăn.  

 

Một xiên.  

 

Hai xiên.  

 

Ba xiên.  

 

…  

 

Lại ăn hết hai mươi xiên, lúc này, mặt Tôn Ngọc Phương đã đỏ rần, môi cô ta dính đầy mỡ.  

 

Mặt cô ta cay đến mức nhăn lại, lưỡi không ngừng thè ra, cứ như sắp phun lửa vậy.  

 

Sau đó…  

 

Sau đó cô lại cầm lấy bình trà, điên cuồng rót vào miệng.  

 

Ừng ực ừng ực ~  

 

Nguyên một bình trà bị cô ta uống hết một nửa.  

 

Tần Kiệt vô thức liếc nhìn bụng Tôn Ngọc Phương.  

 

Hệt như cái trống!  

 

Người không biết chắc sẽ tưởng rằng Tôn Ngọc Phương đang mang bầu.  

 

Thấy vậy, Tần Kiệt rất muốn cười nhưng vẫn cố nhịn, tiếp tục xem trò hay.  

 

“Cô Tôn, còn ăn nổi không?”, Tần Kiệt giả bộ tốt bụng hỏi.  

 

“Được, ai nói, ai nói tôi không được!”, Tôn Ngọc Phương đã bắt đầu cà lăm, rõ ràng là bị cay đến mức không ra hình người rồi.  

 

“Được, vậy cô ăn tiếp đi! Còn 50 xiên nữa đấy! Cố lên nha!”, Tần Kiệt làm động tác cố lên.  

 

Nhưng trong mắt Tôn Ngọc Phương, đó rõ ràng là trào phúng.  

 

Tên đầu gỗ đáng giận!  

 

Một chút phong độ đàn ông cũng không có, đi bắt nạt một cô gái yếu ớt như cô ta.  

 

Đừng để cô ta bắt được thóp của anh, hừ!  

 

Vì năm mươi ngàn tệ, Tôn Ngọc Phương nghỉ một lúc rồi lại tiếp tục.  

 

Một xiên.  

 

Hai xiên.  

 

Ba xiên.  

 

…  

 

Cô ta lại ăn thêm mười xiên.  

 

Tôn Ngọc Phương ôm lấy bụng, cảm thấy rất khó chịu.  

 

“Cô Tôn, cô sao vậy? Chẳng lẽ ăn nhiều quá bị đau bụng rồi?”, Tần Kiệt hỏi.  

 

“Không, không có!”, đương nhiên là Tôn Ngọc Phương hiểu ý Tần Kiệt.  

 

Nếu như đau bụng thì phải từ bỏ rồi.  

 

Nhưng nếu từ bỏ thì chẳng phải cô ta uổng công ăn hết 60 xiên à.  

 

Không được, tối hôm nay, nói thế nào cũng phải kiên trì đến cùng.  

 

Phải tiếp tục kiên trì!  

 

Tôn Ngọc Phương cố gắng ôm lấy bụng: “Ông chủ, còn bốn mươi xiên nữa, lấy ra đây!”  

 

“Hả?”, ông chủ có hơi khó xử.  

 

Nếu ăn nữa, lỡ xảy ra chuyện thì phải làm sao?  

 

Ông ta cũng không muốn gánh trách nhiệm đâu.  

 

“Ông chủ, ông thất thần ở đó làm gì? Cô Tôn đã muốn ăn thì ông cứ mang lên đi, không sao đâu!”, Tần Kiệt cũng không nghĩ nhiều, dù sao chỉ có một câu, muốn lấy năm mươi ngàn tệ từ tay anh thì phải làm theo quy tắc mà anh đưa ra.  

 

Đừng tưởng rằng là phụ nữ thì có thể cho qua.  

 

Không có cửa đâu.  

 

Nam nữ đều bình đẳng.  

 

Không có bản lĩnh thì đừng đến lấy tiền.  

 

“Chuyện này… Chắc chứ?”, ông chủ vẫn còn hơi do dự.  

 

“Yên tâm đi, có chuyện gì cũng không liên quan đến ông!”, Tần Kiệt thấy được sự băn khoăn của ông chủ.  

 

Quả nhiên, nếu Tần Kiệt đã cam đoan, ông chủ cũng không ngại gì nữa cả.  

eyJpdiI6IlFvZW0ybmdlQ2x5eDVZZTZ2ZVY4cmc9PSIsInZhbHVlIjoieHUxd2g5Y2RReG1VTU51eWdmM3FVTDY3dVhTaHdyY1wvWndQN2VrZHAyTEJIb2tqcjhORzdpdnlkRlI2Q3Y3R1oiLCJtYWMiOiJlNTZmNDk1NzhlMDNmMzI1ZGNlYjMzN2E4MGFlZmYyZDJmZmUwNTg0Y2NhOTVjYmM0MGRmMmJiN2E1NzFkM2E5In0=
eyJpdiI6Im5DbjBPNkZST1wvSGNoWVRrclpjNG1RPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjRUa3JMbXhUMzBvd0ViamJQSWU4XC90WXc0bHJ5Z3dGRUFaWkkzXC90U2lsaDFybURtcm5kY0lza0ptTk5KMVJHSEpzcXNSVGJPSnNcL2VjS2VDYVNyQkx5bk5Nd25OeUVcL0U3d05KeG9WeXRmTlVXU0lxVW9YNFY0Y09XRjVpd25xM2pielRwVVZjNEdhdmV6UzRXR2M2ZW8zYzRVRVwvcVhCNk9VM296a1FnSitwcGl2eTlVR2MxWHJjOFFBdGtKS3JSUDVMbldneWVJSTcrZUpCSWlmYzYrbGxvOElvZUJWUXh5N21ibk4zOU80UXRMSm5qWmxMaXlIam5oelZZNkI0UEwweWF6OHNraE8ybElOMTlFOHBtbmQwdCt5YmNtcmdhRVhEV2xaM1NLNjFnZXpDdkZMVHdsSUlNTGJ6cG1hb0YiLCJtYWMiOiJkOTc1ZDkxMzg2ZjllNmUwNmI4YzY1ZjRhYTg4N2QzM2JkY2QyOWViNWRmNjk5M2NkNjI3MThkZjg5OGExNjdkIn0=

Không bao lâu sau, bốn mươi xiên còn lại được bưng lên đặt trước mặt Tôn Ngọc Phương. 

Ads
';
Advertisement