"Mười!"
"Chín!"
"Tám!"
"..."
"Ba!"
"Hai!"
“Một! Đã đến giờ, cô nghĩ kỹ chưa? Còn chưa nghĩ xong thì em đi trước!”, Tần Kiệt nhìn Tôn Ngọc Phương, nói.
“Tôi…”, Tôn Ngọc Phương ôm một bụng uất ức, thế nhưng lại không thể làm gì khác.
Nếu như cô ta không cố gắng, thành tích sẽ bị người khác đoạt mất.
Vì thành tích, cô ta nhất định phải tận dụng cơ hội lần này.
“Được rồi, tôi ăn! Em đừng có đổi ý!”, Tôn Ngọc Phương nghiến răng nghiến lợi nhìn thẳng vào Tần Kiệt, nói.
“Yên tâm, con người em luôn tuân thủ lời hứa, chỉ cần cô ăn hết, em nhất định sẽ cho cô năm mươi ngàn tệ!”, Tần Kiệt nói.
“Là do em nói đấy!”, Tôn Ngọc Phương hạ quyết tâm, quyết định chơi lớn một trận: “Ông chủ, mang một ít lên trước! Tôi muốn ăn!”
“Hả? Thật à?”, ông chủ ngơ ngác.
Một trăm xiên lận đó, không đùa được đâu.
“Ừm, là thật! Nhanh lên đi!”
“Được rồi, có ngay!”
Tần Kiệt nhếch môi cười.
Nhóc con, đừng tưởng cô là giáo viên cố vấn thì muốn làm gì làm, được voi còn đòi hai bà trưng à, muốn chơi với tôi, cô còn non và xanh lắm.
Ban đầu, Tôn Ngọc Phương ăn rất ngon.
Xiên nướng vốn là món ăn vặt, lúc mới ăn thì nhai rất đã miệng.
Nếu không, sao nó có thể đứng số một trong số các món ăn vặt chứ.
Mười xiên nhanh chóng xuống bụng, khiến Tôn Ngọc Phương càng có thêm động lực.
“Sao rồi? Ăn ngon không?”, Tần Kiệt giả bộ hỏi.
“Ăn ngon, đương nhiên là ngon rồi, hay là em cũng thử đi?”, Tôn Ngọc Phương đưa một xiên đến.
“Bỏ đi, cô tự mà ăn!”, rõ ràng là Tôn Ngọc Phương muốn đục nước béo cò, ăn bớt ăn xén nguyên liệu, Tần Kiệt sẽ không mắc lừa cô ta.
Quả nhiên, Tôn Ngọc Phương rất tức giận, nhưng lại không có cách nào khác.
Cô đành phải tiếp tục ăn.
Một xiên.
Hai xiên.
Ba xiên.
…
Sau khi ăn liên tục 30 xiên, tốc độ ăn của cô ta bắt đầu chậm lại.
Không vì cái gì khác, chỉ là…
Cay quá!
Cay đến mức bụng cô sôi cả lên.
“Ông chủ, có nước trà không?”
“Có!”, ông chủ lập tức đưa tới một bình trà, nhưng trên thực tế, đó chỉ là nước sôi.
Ông chủ vốn định rót ra, nhưng Tôn Ngọc Phương lại trực tiếp cầm lấy bình trà, đuổi ông chủ đi, còn mình thì cầm bình trà, ngửa đầu uống ừng ực.
Thoạt nhìn hệt như anh hùng Lương Sơn Bạc trên TV hay chiếu, mỗi khi kết bái huynh đệ đều dùng chén lớn uống cạn rượu.
Thấy vậy, Tần Kiệt và ông chủ không khỏi ngẩn người.
Quá kích thích!
Rốt cuộc là cay đến mức nào rồi?
Tần Kiệt suýt bật cười.
Nhưng anh vẫn giữ được bình tĩnh.
Bởi vì hoàn cảnh hiện tại không khác nào một trận chiến.
Muốn lấy được năm mươi ngàn tệ từ anh, tất nhiên phải trả một cái giá lớn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất