Lần này không có ớt, chỉ là thả chút thì là, vừa nhìn liền biết là do ông chủ cố ý giúp đỡ.
“Cô Tôn, nếu không ăn được thì đừng cậy mạnh, không tốt cho sức khỏe đâu!”, Tần Kiệt khuyên.
“Hừ, em xem thường tôi chứ gì? Không phải chỉ làm bốn mươi xiên thôi à? Tôi sợ gì chứ?”
Tôn Ngọc Phương không phục.
Tần Kiệt nở nụ cười: “Nếu cô Tôn đã có chí khí như vậy, thì xin mời!”
Nói xong, Tần Kiết mắt nhìn xuống bụng của Tôn Ngọc Phương.
Bụng cô ta rất lớn.
Không biết là còn có thể kiên trì được bao lâu?
Một xiên!
Hai xiên!
Ba xiên!
…
Không có ớt cay, lần này Tôn Ngọc Phương ăn rất nhanh.
Nhưng dù sao cũng có bỏ thì là, cô ta ăn được một lúc thì cảm thấy dạ dày khó chịu.
Bụng phát ra tiếng động.
Tần Kiệt biết Tôn Ngọc Phương đã ăn quá nhiều, cho nên tiêu hóa không được.
Hiện tại, dạ dày cô ta đang phát ra cảnh cáo.
“Cô Tôn, theo em thấy tối nay đến đây thôi! Nếu còn ăn nữa, thật sự không tốt cho sức khỏe của cô đâu! Hay là để em đưa cô về nhé!”, Tần Kiệt ngồi bên cạnh lại lên tiếng khuyên bảo.
Nhưng anh càng khuyên lại càng khiến Tôn Ngọc Phương không phục, cô ta càng muốn đấu với Tần Kiệt.
Em xem thường tôi đúng không? Được, tôi ăn cho em xem.
Một xiên, hai xiên, ba xiên.
…
Tôn Ngọc Phương ăn một hơi hết ba mươi xiên, chỉ còn lại có hai xiên.
“Hả…”, Tần Kiệt giả vờ kinh ngạc: “Không tệ nha! Vậy mà có thể ăn hết chín mươi tám xiên! Cô Tôn, cô đúng là ăn mạnh thật đấy, chỉ còn hai xiên nữa thôi, cô còn ăn được nữa không?”
Nói xong, Tần Kiệt còn cố ý nhìn thẳng vào bụng Tôn Ngọc Phương.
Lúc này nó đã căng tròn như quả dưa hấu.
Tròn, rất tròn.
Trông rất buồn cười.
“Em, em nhìn lung tung gì đó? Không cho nhìn!”, Tôn Ngọc Phương vội ôm lấy bụng.
Cô tức giận!
“Ha ha, cô Tôn, em chỉ lo cô ăn quá no mà thôi! Cô đừng nên ăn nữa!”
“Em tưởng tôi bị ngốc à? Chỉ còn có hai xiên, tôi không ăn, vậy chẳng phải uổng công chịu đựng nãy giờ à?”
Nói xong hai chữ cuối cùng liền cầm lấy hai xiên nướng còn lại trên bàn lên, nuốt xuống.
Ục ục~
Bụng Tôn Ngọc Phương đột nhiên kêu vang.
Kêu rất to.
Tần Kiệt nhìn chằm chằm vào bụng cô.
Tôn Ngọc Phương cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Dù gì cô cũng là con gái, tuy rằng đã là cô giáo, nhưng cũng chỉ là một cô gái mà thôi, vậy mà trước mặt học sinh nam lại để bụng phát ra tiếng kêu.
Thật sự rất…
Cô xấu hổ đến mức không nói nên lời.
“Tần Kiệt, 100 xiên, tôi đã… Á~”.
Còn chưa nói hết câu, mặt Tôn Ngọc Phương đã co cúm lại.
“Cô Tôn, cô sao vậy?”, Tần Kiệt hỏi.
“Tôi, tôi đau bụng”.
“Không thể nào?”
“Thật sự! Ôi, không được rồi, đau quá!”
Tôn Ngọc Phương ôm lấy bụng, trên trán cô ta đã rịn ra mồ hôi hột.
“Ông, ông chủ, có, có toilet không? Tôi muốn đi vệ sinh!”
“Có, ở bên trong đấy!”, ông chủ chỉ chỗ.
“Mau, mau đỡ tôi đến đó!”, mồ hôi trên trán Tôn Ngọc Phương rịn ra từng hạt to như hạt đậu.
Mặt cô ta đã nhăn đến mức không nhìn ra hình dạng ban đầu.
Tần Kiệt biết cô ta đã đau đến mức không chịu được, anh vội đỡ Tôn Ngọc Phương đi đến toilet.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất