Giấc mơ triệu phú (Mở Mắt Thành Tỷ Phú) - Tần Kiệt (FULL)

“Em có ý gì hả? Bộ tôi tệ lắm à?”, Tôn Ngọc Phương buông hai tay ra, ưỡn người, khoe khoang vóc dáng của mình.  

 

 

“Vẫn không bằng Tuyết Nhi!”, Tần Kiệt nói.  

 

Phốc~  

 

Tôn Ngọc Phương tức giận đến mức suýt ọc máu.  

 

Thằng nhóc này lại đi so sánh cô với Tần Tuyết.  

 

Quá đáng thật chứ!  

 

Sao trên đời này lại có tên đàn ông như thế.  

 

Rốt cuộc Tần Tuyết thấy tên đầu gỗ này có chỗ nào tốt?  

 

“Em… Tôi không so đo với em nữa! Tuy nhiên, em nhất định phải bỏ ra năm mươi ngàn tệ này!”, Tôn Ngọc Phương tỏ thái độ kiên quyết.  

 

“Em không bỏ ra! Cô làm gì được em?", Tần Kiệt nói.  

 

“Em… Em cố tình gây khó dễ cho tôi đúng không?”, Tôn Ngọc Phương rất tức giận.  

 

“Được rồi! Cô đã nói đến nước này thì em sẽ cho cô một cơ hội! Chỉ cần cô làm được, em sẽ chuyển riêng cho cô năm mươi ngàn tệ, nhưng nếu cô làm không được, thì chớ trách em không cho cô cơ hội đấy!”, rốt cuộc, Tần Kiệt cũng chịu lui một bước.  

 

“Em muốn tôi làm gì? Nói trước, tôi sẽ không lấy thân báo đáp đâu, em đừng có mà mơ!”, Tôn Ngọc Phương lại co người, đứng bật dậy, sợ Tần Kiệt sổ sàng với mình.  

 

“Bớt đi! Cô cũng không phải gu của em, em còn sợ nuốt không trôi đây này!”, Tần Kiệt liếc mắt xem thường.  

 

“Em…”, Tôn Ngọc Phương giận không có chỗ phát.  

 

Tần Kiệt nói chuyện làm tổn thương người khác quá mức.  

 

Đúng là khốn kiếp mà!  

 

Nhưng vì thành tích, cô đành phải chịu nhục.  

 

“Em nói đi, em muốn tôi làm gì?”, Tôn Ngọc Phương dò hỏi.  

 

“Rất đơn giản!”, Tần Kiệt chỉ vào thịt nướng trên quầy: “Cô ăn hết tất cả số thịt nướng kia, em sẽ cho cô năm mươi ngàn tệ! Sao hả?”  

 

“Hả?”  

 

“Đừng có hả hả hả miết như vậy, em không hứng thú với cô!”, Tần Kiệt khoát tay: “Nhớ kỹ, trong đồ nướng có thêm gia vị, thì là hoặc ớt, hoặc một số thứ khác. Cô nghĩ cho kỹ rồi trả lời em! Đến lúc đó đừng nói em khi dễ cô là được!”  

 

“Chuyện này…”, Tôn Ngọc Phương nhíu mày do dự.  

 

Cô nhìn đồ nướng trên quầy, ít nhất có 100 xiên.  

 

Muốn cô ăn hết số đó sao?  

 

Có thể không?  

 

Rõ ràng là cố ý làm khó người ta.  

 

Tên khốn Tần Kiệt này đúng là không phải người mà, quá độc ác.  

 

“Cho cô một phút để suy nghĩ, đến giờ là em đi đó!”, Tần Kiệt nhìn đồng hồ trên điện thoại, nói.  

 

“Em…”  

 

"Năm mươi chín giây!"  

 

“Đổi lại cái khác được không”, Tôn Ngọc Phương hạ giọng.  

 

"Năm mươi bảy giây!"  

 

“Nhiều xiên lắm đấy!”  

 

"Năm mươi lăm giây!"  

 

“Em…”  

 

"Năm mươi ba giây!"  

 

…  

 

Mặc kệ Tôn Ngọc Phương có năn nỉ thế nào, Tần Kiệt vẫn không dao động, kiên quyết tỏ rõ lập trường của mình.  

 

Năm mươi ngàn tệ cũng phải mất hơn nửa tháng thu mua phế liệu mới có được, đâu phải từ trên trời rớt xuống.  

 

Muốn anh bỏ ra số tiền này, cũng được thôi, nhưng cái giá phải trả cũng không nhỏ đâu.  

 

Bằng không, để Tôn Ngọc Phương chiếm được lợi, ngày sau, e là có chút gió thổi cỏ lay, cô ta cũng sẽ tìm đến anh.  

 

Đến lúc đó, anh sẽ thật sự trở thành máy rút tiền của Tôn Ngọc Phương.  

 

Đồng thời, trở thành công cụ giúp cô ta lập thành tích.  

 

Chuyện như vậy, Tần Kiệt nhất quyết không làm, trừ phi Tôn Ngọc Phương là người phụ nữ của anh.  

 

Thế nhưng khả năng này sẽ không tồn tại, bởi vì Tôn Ngọc Phương còn kém xa so với Tần Tuyết.  

 

Cô ta không phải gu của Tần Kiệt, không gợi nổi hứng thú của anh.  

 

Thời gian trôi qua từng giây.  

eyJpdiI6Im96XC9FTDk3VllMQnJFckJJdDlHaFdBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlVyeENwc2RZaXhONm5aUmpzWVdCbVI0ZWp0U0J6Z2VaMDZheTFQaFZYZDZGaWQ1UFlpZmFVVVdrZTF6clFGQkwiLCJtYWMiOiJmMjEwMGY1NjE2YWQ4YWI1NWZiZjE3ZGExODU0ZWU1NGM5NDRkYjk2NTgwZTJlYjYyODZjZTIxMjJhN2JjMjgzIn0=
eyJpdiI6IlhTakVLY25saExNeVpneE9BZEk2eFE9PSIsInZhbHVlIjoidnp3U3dxMGVJbSszNnhYZEZkdTg0NFhGdWdtY2N0Yk1IY29PeTl4V2JoeHArOTZWbkx4dG84WDdZRmxTYkRvYnBWZHJid1haaG9reGRoV2lzRmdLaVAyUWUyYjJKMW91S1pLWUdpQmhTNEZHMm12QXd1MGUxSWxEM1N6TzZXMG1XOHNwSjRyZmxzNFUyRkYycXJpTGxnPT0iLCJtYWMiOiIyNmNlNWNhNThlODc0YmI0YjJmOWI1ZTkxOTkyNzg1ZjI4MTNhMzY5YmNhZWVhMjkxMmExM2NmYTY2ZTlmZTdlIn0=

Ads
';
Advertisement