Phốc~
Thiếu chút nữa, ông chủ tiệm đồ nướng đã phun ra mật vàng.
Vừa rồi, ông ta nghe rất rõ cuộc trò chuyện giữa Tần Kiệt và Tôn Ngọc Phương, hóa ra bọn họ thật sự là cô trò.
Một học trò lại dám hỏi cô giáo có phải vợ mình hay không.
Câu hỏi này… Quá lợi hại!
Ông chủ tiệm đồ nướng không khỏi liếc nhìn Tần Kiệt thêm vài lần, ý tứ rất rõ ràng.
Anh bạn à, cậu giỏi!
Quả thật là một phi công lão luyện!
Bội phục nha~
“…”
Tôn Ngọc Phương ngớ ra.
Tần Kiệt vừa nói gì?
Cậu ta hỏi mình có phải là vợ cậu ta không à?
Bản thân mình lớn hơn so với Tần Kiệt, lại còn là giáo viên của cậu ta, thì sao có thể là vợ cậu ta được chứ?
Không biết trong đầu thằng nhóc đáng ghét này chứa cái gì nữa, toàn nói tầm bậy tầm bạ.
“Sao cô không trả lời em? Phải hay không phải? Trả lời em đi!”, Tần Kiệt bắt đầu thúc giục.
Tôn Ngọc Phương: “…”
Cô ngượng ngùng.
“Em, em nói bậy bạ gì đó!”
“À, ý cô là cô không phải vợ em!”, Tần Kiệt nói.
“Em nói bậy!”, tuy Tôn Ngọc Phương là giáo viên cố vấn đại học, nhưng tuổi cô ấy cũng không lớn, chỉ mới 25-26 mà thôi.
Bị Tần Kiệt hỏi như vậy, đương nhiên Tôn Ngọc Phương cảm thấy rất xấu hổ.
“À, cô thừa nhận rồi nhé! Vậy thì dễ giải quyết rồi! Cô không phải vợ em, thì không có quyền yêu cầu em! Em không trả nổi tiền, cô cũng không có quyền can thiệp! Chuyện này dừng ở đây thôi! Em xem như cô chưa từng nói gì hết! Còn có gì muốn nói nữa không? Nếu không, em đi trước đây!”
“Bận rộn suốt một ngày, em rất mệt, cần được nghỉ ngơi!”, Tần Kiệt đứng lên.
“Đứng lại!”, Tôn Ngọc Phương hô.
“Còn có chuyện gì à?”, Tần Kiệt từ trên cao nhìn xuống, hỏi.
“Em ngồi xuống đi đã, rồi nói chuyện!”, Tôn Ngọc Phương cảm thấy không quen.
“Được!”, Tần Kiệt ngồi xuống: “Nói đi, cô còn muốn nói gì nữa?”
“Không thể nể mặt tôi một chút sao?”, Tôn Ngọc Phương nói.
“Hôm qua em đã nể mặt cô đủ rồi, cũng đã trả ơn cho cô! Cô còn muốn em đền đáp cái gì nữa?”, Tần Kiệt hỏi.
“Em còn chưa tốt nghiệp, tương lai biết đâu còn cần tôi giúp đỡ, đến lúc đó…”
“Cô đang uy hiếp em sao?”, Tần Kiệt ngắt lời: “Nếu đúng là vậy thì ngại quá, em phải đi rồi, cô cứ từ từ ăn đồ nướng đi!”
“Em thật sự không có một chút tình cảm nào sao?”, Tôn Ngọc Phương nóng nảy.
“Được, em nói đi, rốt cuộc em muốn như thế nào mới đồng ý giúp tôi?”
“Đây là thời đại kinh tế xã hội, bất kỳ thứ gì cũng phải trao đổi đồng giá! Chỉ cần cô có thể đưa ra món đồ đồng giá, em sẽ đưa cho cô năm mươi ngàn tệ!”, Tần Kiệt nói.
“Trao đổi đồng giá? Xem ra em học môn kinh tế rất tốt đấy!” Tôn Ngọc Phương có hơi bất đắc dĩ.
“Cô biết là được rồi! Thời gian của em có hạn, cô nhanh lên một chút!”, Tần Kiệt thúc giục.
“Mao Hinh thật sự rất có danh tiếng, em bỏ ra năm mươi ngàn tệ để cô ta quảng bá cho em, đảm bảo việc kinh doanh chuyển phát nhanh Thần Thông của em sẽ phát triển tôt!”, Tôn Ngọc Phương ngẫm nghĩ một lúc rồi nói.
“Em không cần!”, Tần Kiệt lắc đầu.
“Vậy em muốn như thế nào?”, Tôn Ngọc Phương đã thật sự hết cách.
“Em muốn…”, Tần Kiệt đột nhiên nhìn chằm chằm vào cổ Tôn Ngọc Phương.
“Em, em nhìn cái gì hả?”, Tôn Ngọc Phương vội che ngực, né tránh.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất