"Vậy thì sao? Liên quan gì đến chúng ta? Cô ấy muốn quay về thăm trường thì cứ thăm thôi, có gì to tát đâu", Tần Kiệt có chút không hiểu.
"Em biết cô ấy là ai không?", Tôn Ngọc Phương hỏi.
"Em nói chứ cô Tôn, cô có thể đừng thừa nước đục thả câu được không, cô cứ nói một nửa hoài. Cô nói chuyện dứt khoát một chút, một lần nói hết! Rốt cuộc có liên quan gì đến chúng ta?", Tần Kiệt hoàn toàn mất kiên nhẫn, lười nghe rồi.
"Em xem em kìa, tính cách sao lại vội vã như vậy chứ? Được rồi, tôi nói, tôi nói hết là được mà!", Tôn Ngọc Phương lắc đầu nói: "Cô ấy tên là Mao Hinh, là sinh viên khóa đầu của Phân viện Kỹ thuật công trình chúng ta!"
"Năm đó lúc còn ở trường chúng ta, cô ấy từng tham gia một chương trình ca nhạc thực tế của đài Mango!"
"Ờ, còn có chuyện này sao? Rồi sau đó thì sao?", Tần Kiệt có hứng thú muốn nghe đoạn tiếp theo.
"Cô ấy rất nỗ lực, cuối cùng được xếp hạng thứ 11!", Tôn Ngọc Phương nói.
"Vậy là hết rồi?", sau khi Tần Kiệt nghe xong có chút thất vọng.
"Đúng vậy, xếp hạng thứ 11 đã rất tốt rồi!", Tôn Ngọc Phương gật đầu nói: "Em phải biết rằng chương trình đó chiếu cho khán giả toàn quốc xem. Từ đó về sau, cô ấy bắt đầu đi trên con đường nghệ thuật ca hát, nghe nói bây giờ cũng có chút danh tiếng!"
"Nói lại chuyện lần này, trường học quyết định nhân cơ hội này nhờ cô ấy giúp đỡ, tiến hành tổ chức một cuộc thi ca nhạc loại nhỏ ở trường chúng ta. Nhờ cô ấy giúp trường chúng ta, thậm chí đảm nhiệm việc hướng dẫn sinh viên khoa nhạc đại học Công nghiệp Hồ. Đương nhiên không phải sinh viên khoa nhạc cũng có thể bớt phải đi đường vòng. Nếu có hứng thú cũng có thể tham gia!"
"Sau đó thì sao?", Tần Kiệt tiếp tục hỏi.
"Sau đó thì… trường học suy nghĩ tới việc Mao Hinh giờ đây đã là một ngôi sao ca nhạc có chút danh tiếng rồi, còn là người từng trải, không thể để người ta làm không công, muốn gửi cô ấy một chút tiền thù lao! Coi như là đãi ngộ cho người ta! Vì vậy yêu cầu chúng tôi thu xếp một khoản tiền. Không bao nhiêu, cũng chỉ có 50 ngàn tệ thôi!"
"Ai là người hoàn thành đầu tiên, sẽ là người có thành tích tốt nhất trong năm nay! Em xem em kiếm được không ít tiền, cũng là nhờ sự giúp đỡ của trường học, hi vọng em có thể giúp tôi!"
"Thành tích của tôi tốt thì các em cũng có mặt mũi mà! Em nói có đúng không?", Tôn Ngọc Phương nhìn Tần Kiệt nói.
"…"
Múa bút nửa ngày, tình cảm tới thì tiền cũng tới luôn.
80 ngàn tệ không đủ còn muốn 50 ngàn tệ, được voi đòi tiên đúng không?
"Đợi chút!", Tần Kiệt dường như suy nghĩ tới thứ gì đó: "Cô nói chị ta xếp hạng 11, vậy cô có thể nói cho em biết, lúc đó có bao nhiêu người cùng tham gia cuộc thi đó không?"
"Cái này…", Tôn Ngọc Phương nhíu mày: "Tôi không rõ!"
"À, không sao! Em tìm thử!"
Tần Kiệt đăng nhập vào mạng.
Mặc dù nói tốc độ mạng điện thoại di động năm 2008 lúc này hơi chậm.
Nhưng cũng đủ để lướt mạng.
Anh nhập hai chữ Mao Hinh trên baidu.
Rất nhanh đã một loạt tin tức liên quan đến Mao Hinh hiện ra.
Tần Kiệt lướt từng tin từng tin.
Anh nhanh chóng nhìn thấy một tin tức rất có giá trị.
Anh đưa điện thoại cho Tôn Ngọc Phương xem.
Anh nói: "Cô Tôn, năm đó chỉ có tổng cộng 15 tuyển thủ cùng thi với Mao Hinh. Chị ta xếp thứ 11, nói dễ nghe thì là hạng 11, còn nói khó nghe chính là xếp thứ 5 từ dưới lên!"
"Thành tích kém như vậy, còn không biết xấu hổ nói có chút danh tiếng sao? Cô Tôn, cô xem em là kẻ coi tiền như rác hay là xem em như máy rút tiền vậy?"
Tần Kiệt nhìn chằm chằm vào người Tôn Ngọc Phương rồi nói.
"Bạn học Tần Kiệt, em phải chú ý giọng điệu của em đi! Tôi là giáo viên của em! Em là sinh viên, sinh viên sao có thể nói giáo viên của mình bằng giọng điệu nặng nề như vậy chứ?", Tôn Ngọc Phương lấy cái danh giáo viên ra để nói chuyện.
"Ha ha ~"
Tần Kiệt cười rồi.
Anh bỗng nhiên cảm thấy người phụ nữ Tôn Ngọc Phương này thực sự không biết xấu hổ mà.
Vì thành tích công việc của mình có thể mặt dày mày dạn đến mức độ này.
Thực sự đã đủ lắm rồi.
"Cô Tôn, em có một vấn đề muốn hỏi cô!", Tần Kiệt cười nói.
"Có vấn đề gì?", Tôn Ngọc Phương nói.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất