Trong lòng Tần Kiệt có chút thấp thỏm bất an.
Chẳng lẽ thực sự phải bắt đầu mối tình thầy trò sao?
Không được.
Mình có Tuyết Nhi rồi.
"Bạn học Tần Kiệt, em đi qua rồi! Quay lại đi! Là nhà hàng này!", bỗng nhiên bên tai Tần Kiệt vang lên một tiếng la.
Anh ngẩn người một lúc, lúc quay đầu nhìn, anh cũng ngơ ngác.
Bởi vì Tôn Ngọc Phương đang đứng trước cửa một nhà hàng thịt nướng.
Nhìn dáng vẻ của ông chủ, hình như đang dọn hàng rồi.
Nhưng lại bị Tôn Ngọc Phương ngăn lại.
Tần Kiệt hiểu ngay lập tức.
Tôn Ngọc Phương ồn ào một hồi rồi đưa mình tới phố Đọa Lạc không phải để định tội mình mà là kéo mình đi ăn thịt nướng.
Cô ta nên nói sớm chút.
Hại mình thấp thỏm bất an, suy nghĩ lung tung, còn tưởng thực sự bị cưỡng ép bắt đầu tình thầy trò chứ.
Thật là.
"À, thịt nướng à, được rồi, em quay lại liền!"
Tần Kiệt không biết làm sao, chỉ đành quay ngược lại.
"Vào đi, còn ở ngoài chờ gì nữa?", Tôn Ngọc Phương hối: "Tôi không chờ kịp nữa rồi, mau vào đi! Em muốn tôi gấp gáp đến chết sao?"
Tần Kiệt: "…"
Tại sao khi nghe được lời này từ miệng của Tôn Ngọc Phương lại cảm thấy vô cùng kỳ quặc.
Nó cứ làm sao ấy.
Ài, bớt suy nghĩ lung tung lại, tóm lại không phải như vậy mà.
Tần Kiệt ba bước biến thành hai bước tiến vào bên trong rồi tìm một vị trí ngồi xuống.
Tôn Ngọc Phương ngối đối diện anh.
"Cô Tôn, đêm hôm cô không ở ký túc xác đi, sao lại lôi em đi ăn thịt nướng? Sẽ không phải chỉ đơn giản vậy thôi chứ? Cô nói đi, rốt cuộc lại có chuyện gì?", Tần Kiệt đi thẳng vào vấn đề.
"Em cũng đi thẳng vào vấn đề rồi, vậy tôi cũng không nói xa nói gần nữa!", Tôn Ngọc Phương cười một hồi: "Hôm qua em nói với tôi em không kiếm được tiền, vậy tại sao hôm nay ở khu đô thị mới Nam Hồ em lại cầm một túi to đầy tiền thế?"
"Chuyện này…", Tần Kiệt biết mình lộ tẩy rồi.
"Á, em đừng nói với tôi là số tiền đó là của bạn em, cái túi đó không nhỏ, còn được nhét đầy, ít nhất khoảng hai trăm ngàn tệ! Bạn gì mà lại yên tâm giao tiền cho em chứ!", Tôn Ngọc Phương chặt đứt đường lui của Tần Kiệt.
"Đó là…"
"Á, em đừng nói là của bố mẹ em hay là của họ hàng nha! Tôi sẽ không tin đâu!", Tôn Ngọc Phương lại chặt đứt con đường khác của Tần Kiệt.
Tần Kiệt hết nói nổi rồi.
Đúng là tức nước vỡ bờ mà.
"Được rồi, em thừa nhận em kiếm được tiền! Cô bắt em tới đây không thả rốt cuộc là có ý gì? Không phải em đã nói sẽ nói chuyện với họ hàng của em rồi sao, cô còn muốn sao nữa?", Tần Kiệt nói.
"Tôi không muốn sao cả! Tôi chỉ không thích em lừa tôi!", Tôn Ngọc Phương nói.
"…", Tôn Kiệt hết cách nói.
"Được rồi, em lừa cô giáo Tôn là lỗi của em! Em xin lỗi được chưa? Chuyện này huề nhé?", Tần Kiệt hỏi dò.
"Không, chưa được!", Tôn Ngọc Phương lắc đầu: "Sau khi em nói sẽ bàn bạc về việc 80 ngàn tệ, tôi lập tức báo lại với trường học, em biết hiệu trưởng trường học nói gì không?"
"Nói gì?", Tần Kiệt nói.
"Hiệu trưởng trường học nói với tôi một tin tức!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất