Giấc mơ triệu phú (Mở Mắt Thành Tỷ Phú) - Tần Kiệt (FULL)

 

“Ừ, cũng đúng!”, Tôn Ngọc Phương cảm thấy có lý, Tần Kiệt thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm.  

 

Anh nghĩ Tôn Ngọc Phương chắc chắn không còn gì để nói nữa.  

 

Nhưng---  

 

“Nghe nói em có quan hệ với siêu thị Kiệt Tuyết?”  

 

Tôn Ngọc Phương bất chợt thốt ra một câu như vậy, Tần Kiệt suýt chút nữa nhảy dựng đứng lên.  

 

Tôn Ngọc Phương sẽ không phát hiện ra rằng anh chính là ông chủ đứng phía sau của siêu thị Kiệt Tuyết chứ?  

 

Nếu không thì Tần Tuyết còn không biết, sao Tôn Ngọc Phương lại biết?  

 

Anh thường xuyên ở bên cạnh Tần Tuyết.  

 

Còn Tôn Ngọc Phương anh chỉ gặp một tuần một lần mà thôi.  

 

Sao cô ấy biết được cơ chứ?  

 

Lạ kì thật đó.  

 

“Cô Tôn, cô nghe được từ đâu vậy? Kiệt Tuyết là một siêu thị lớn, còn em chỉ là một sinh viên bình thường, sao em lại có quan hệ với bọn họ được chứ? Cô biết đùa thật đó!”, Tần Kiệt không muốn thừa nhận.  

 

“Em còn giả vờ sao?”  

 

Lời vừa nói ra, Tần Kiệt lại dựng đứng lên, Tôn Ngọc Phương sẽ không biết thật chứ?  

 

Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.  

 

Không được thừa nhận.  

 

“Cô Tôn, em giả bộ gì chứ?”, Tần Kiệt sống chết không chịu thừa nhận.  

 

“Mấy ngày trước, khi tôi đến siêu thị Kiệt Tuyết, tôi thấy em đang nói chuyện phiếm với tổng giám đốc của bọn họ! Còn nói chuyện rất nhập tâm nữa chứ! Chuyện này, em định giải thích như thế nào?”  

 

“Em…”  

 

“Em đừng ngắt lời tôi, tôi còn chưa nói xong mà!”, Tôn Ngọc Phương nói tiếp: “Hơn nữa, tên của siêu thị Kiệt Tuyết có tên của em và Tần Tuyết, không phải là rất trùng hợp sao?”  

 

“Tôi nghi ngờ em và tổng giám đốc của bọn họ có quan hệ họ hàng! Còn là loại quan hệ rất thân nữa!”  

 

Tần Kiệt: “...”  

 

Anh vốn cho rằng Tôn Ngọc Phương sẽ trực tiếp nói anh chính là ông chủ đứng phía sau của siêu thị Kiệt Tuyết.  

 

May mà cô ấy chỉ đoán anh là người nhà của Châu Phàm mà thôi.  

 

Làm anh sợ chết khiếp đi được.  

 

Cũng may cô ấy không biết!  

 

“Ừ, cô Tôn, nếu đã bị cô phát hiện, em cũng không giấu cô nữa!”, Tần Kiệt gãi gãi đầu: “Đúng vậy, tổng giám đốc của Kiệt Tuyết là anh họ con nhà bác gái em!”  

 

Bốp~  

 

Tôn Ngọc Phương đột nhiên vỗ mạnh vào bàn làm việc.  

 

Tần Kiệt sợ hãi.  

 

“Tôi đã nói rồi mà! Em và ông chủ của bọn họ chắc chắn có quan hệ họ hàng, ban nãy em còn giả vờ hả? Giờ lộ đuôi rồi nhé!”, Tôn Ngọc Phương vô cùng kích động, giống như nhặt được rất nhiều tiền vậy.  

 

Vô cùng khoa trương.  

 

Thấy vậy Tần Kiệt không nói nên lời.  

 

Có cần phải kích động như vậy không?  

 

“Bạn học Tần Kiệt, bây giờ tôi có một nhiệm vụ gian khổ giao cho em giải quyết!”, Tôn Ngọc Phương bỗng nhiên nói như vậy.  

 

Tần Kiệt cảm thấy tò mò.  

 

Nhiệm vụ gian khổ gì vậy?  

 

“Ý của cô là?”, Tần Kiệt gãi đầu hỏi.  

eyJpdiI6IjFnaUg5d2h2YVwvdTB2dHRLbmpRRW5RPT0iLCJ2YWx1ZSI6InppNFwvUjRGdE1SRitaMUhHYTUxeW5ZWEprSlVCSjcweVZTaVpsZGc4XC9kMnQxU2xTNUhlTkVXQWx3bXdXZDBRUCIsIm1hYyI6IjZhYzg4NWI1ZDE1NzlmNTgzNTcwYzdlODljNTZkMjUwZGJkYmU1YTI0NDdhNjE4YWZiNjhhOTVlYzg3NzgzNjEifQ==
eyJpdiI6InQxZ252NmdTdVpzYkNXOEtJWFExdlE9PSIsInZhbHVlIjoiaGRyK3FHOXBMWUxqRUhKNVFSZlwvcGt2NmtyRVhRZDJkK1wvQ2RRU3lMUnVwSk1IMlBwYk13U3V5U2YrdkpCWmluXC9ubHIxUjluXC9sakhYRkR5QXlrU0lsTWUyZzJnUTloUVVDTURFTllpK2Uyc1FGb1F1STNGTjhES3Y2QlhNME9jalRBVXZHVHBRR2c4S2l2bm96OXNzV3lDVDczVUFxVmxhTDRNTGxZd3k1NzF4XC8zYjNUSEs2bHErXC9LTUpGMldUY2dBRG10NlJXOXpTY0oxVnM5clJiMzFjK0FCRzE0OHYwdzlGRHFrZFpGbGN5RlZRbDlEVm5rbWNcL0RpYXdxeWVDUmFLaXNJTmNzTUUrTXFXVVI4TUxVSFJjeUl4SHRcLzRpSzY0d2lZT0piV2ViN05YZzhzUTBrR3c3bm5vZWc2Mm5BWlpsVTZkTUJPaHlCcWYyUnN0Y2kyM2lDNUdPaXlxNVhOdGFrSTlGNDg9IiwibWFjIjoiOWM0M2JkY2UyY2E1N2JiMzM4MDNjMTk3ODEwNjMwNDQxYTk2ZTU2N2EyZDNjNjc3MDE3YWVmYTdhZWJhYzQwZCJ9

“Vô nghĩa! Em đương nhiên biết rồi! Nếu không em chẳng phải là một tên ngốc sao?”, trong lòng Tần Kiệt thấy sai nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Em biết chứ, sao vậy?” 

Ads
';
Advertisement