Nghe thật sao?
Tần Kiệt không dám để cho Tôn Ngọc Phương nghe.
"Đừng, đừng nghe nữa! Cô Tôn có chuyện gì thì nói đi!", Tần Kiệt vội vàng xua tay.
Anh thực sự không muốn để Tôn Ngọc Phương có cơ hội lợi dụng anh.
Anh muốn trở thành một người đàn ông ngay thẳng kiên cường.
Không thể làm một người đàn ông hèn mọn bỉ ổi được.
"Hai ngày nay, tôi nghe nói em không đi học, còn nhờ người khác kí tên thay em đúng không?", Tôn Ngọc Phương nghiêm nghị hỏi.
"Hả?"
Tần Kiệt có chút kinh ngạc.
Gần đây có quá nhiều chuyện rắc rối, anh thật sự đã bỏ một vài buổi học.
Đều là do Khương Tiểu Nha ký thay anh.
Mọi chuyện vẫn diễn ra rất suôn sẻ, anh chưa nghe thấy việc bị giáo viên phát hiện.
Sao Tôn Ngọc Phương lại biết chứ?
"Tôi đang hỏi em đó, sao không trả lời?", giọng điệu của Tôn Ngọc Phương nghiêm khắc hơn mấy phần.
"Uh, cô Tôn, không có chuyện này đâu, tuyệt đối không có chuyện này đâu!", đương nhiên, Tần Kiệt có bị đánh chết cũng không chịu thừa nhận.
Một khi anh thừa nhận, thế thì còn gì nữa.
Nó sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của anh.
"Thật sao?", bộ dạng của Tôn Ngọc Phương thoạt nhìn có vẻ khó tin.
"Đương nhiên là thật rồi! Sao em dám lừa cô chứ! Em là sinh viên ba tốt đó!", Tần Kiệt làm ra vẻ không biết xấu hổ nói.
"Em...", Tôn Ngọc Phương nhìn chằm chằm vào Tần Kiệt hồi lâu, ánh mắt bỗng nhiên dịu đi.
"Được rồi, tôi tạm thời tin em!"
"Không có việc gì nữa chứ? Em về trước đây!", Tần Kiệt muốn chuồn về, nhưng chưa kịp xoay người đã bị Tôn Ngọc Phương gọi lại.
"Tôi vẫn chưa nói xong!"
"Hả?", Tần Kiệt có chút nhức đầu: "Cô Tôn, cô còn có chuyện muốn nói sao? Cô nói nhanh lên được không?"
"Em nộp đơn xin vào làm chuyển phát nhanh Thần Thông, kiếm được rất nhiều đúng không?”, Tôn Ngọc Phương đột nhiên mỉm cười nói.
Ánh mắt cô ấy nhìn Tần Kiệt rất khác thường.
Tần Kiệt trở nên căng thẳng.
Ý của cô ấy là gì?
Lẽ nào cô ấy coi anh là rể kim quy sao?
Không phải chứ?
"Cô Tôn, em mới làm được nửa tháng, kiếm tiền gì chứ!", Tần Kiệt nói qua loa cho xong việc.
"Cũng đúng! Mới làm được nửa tháng, cũng chẳng kiếm được bao nhiêu!", Tôn Ngọc Phương cảm thấy rất có lý: "Nhưng em tham gia vào dự án thu gom phế liệu, chắc là kiếm được rất nhiều nhỉ?"
"Hả?"
Tần Kiệt càng nghe càng mơ hồ.
Nếu thật sự cô ấy coi anh là rể kim quy thì cũng không nên hỏi đến chuyện thu gom phế liệu.
Bởi vì chuyện này, ban đầu Tôn Ngọc Phương không đồng ý cho anh làm.
Rõ ràng cô ấy coi thường điều này.
“Cô Tôn, làm cái này cũng không kiếm được là bao! Có khi nào cô thấy thu gom phế liệu có thể phát tài chưa? Em cũng chỉ là giúp nhà trường giảm bớt gánh nặng mà thôi!”
Tần Kiệt viện cớ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất