Giấc mơ triệu phú (Mở Mắt Thành Tỷ Phú) - Tần Kiệt (FULL)

 

 Ý của cô ấy là gì?  

 

Bây giờ trời đã tối.  

 

Cô nam quả nữ ở chung một phòng...  

 

Lẽ nào...  

 

Tôn Ngọc Phương có ý với anh sao?  

 

Không đời nào.  

 

Mặc dù tình yêu cảm thầy trò rất phổ biến, thường gặp.  

 

Nhưng Tôn Ngọc Phương không phải là gu của anh.  

 

Chưa nói đến tuổi tác.  

 

Chỉ nói về ngoại hình, còn không bằng Thẩm Giai Giai.  

 

Nếu anh làm gì Tôn Ngọc Phương, chẳng phải là anh sẽ bị Lâu béo và Khương Tiểu Nha chê cười đến chết sao?  

 

Không được.  

 

Dù nói gì anh cũng phải giữ mình.  

 

Tuyệt đối không thể để mật ngọt chết ruồi làm cho sa ngã hư hỏng.  

 

Hãy là một người đàn ông kiên cường mạnh mẽ.  

 

Đúng.  

 

Hãy là một người đàn ông kiên cường mạnh mẽ.  

 

“Còn ngây ngốc ở đó làm gì? Em không hiểu tôi đang nói gì sao? Trời tối rồi, không còn nhiều thời gian nữa đâu, mau lên!”  

 

Tôn Ngọc Phương bắt đầu thúc giục.  

 

Tần Kiệt muốn chửi thề.  

 

Con mẹ nó.  

 

Cô không cần gấp gáp như vậy chứ?  

 

Em vẫn còn là một đứa trẻ mà.  

 

Cô có thể đừng ức hiếp bắt nạt người khác như vậy được không?  

 

Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng bên ngoài anh vẫn làm theo.  

 

Anh thò đầu ra, nhìn hành lang bên ngoài, xác định rằng không có ai, anh thở phào nhẹ nhõm sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.  

 

Tiếp theo, anh kéo rèm cuốn xuống.  

 

Khi anh kéo tấm rèm cuối cùng xuống, không có ai xuất hiện ở bên ngoài.  

 

Cuối cùng anh cũng thở phào nhẹ nhõm.  

 

May mà không có ai.  

 

Nếu không bị để bọn họ phát hiện nửa đêm nửa hôm, anh và Tôn Ngọc Phương ở trong cùng một gian phòng, không chừng sẽ lan truyền ra mấy lời đồn ong bướm nào đó.  

 

“Qua đây!”, lúc này Tôn Ngọc Phương mới ngẩng đầu lên.  

 

Anh nhìn lại.  

 

Ánh mắt đó thật hung dữ.  

 

Thấy vậy, Tần Kiệt cảm thấy có chút bất an.  

 

Rốt cuộc Tôn Ngọc Phương muốn chơi trò gì?  

 

Ánh mắt có cần phải hung ác như vậy không?  

 

Người phụ nữ này sẽ không phải là một kẻ cuồng bạo lực chứ?  

 

Fuck!  

 

Nếu thật sự là như vậy thì anh biết phải làm sao?  

 

Tần Kiệt vừa bước đi, não bộ cũng chuyển động, nghĩ cách đối phó.  

 

Nhưng khi đi đến trước mặt Tôn Ngọc Phương, anh vẫn chưa nghĩ ra kế sách vẹn toàn.  

 

“Ha ha, cô Tôn, cô tìm em rốt cuộc có chuyện gì vậy? Em vẫn chưa ăn cơm!”  

 

“Sẽ không làm lỡ thời gian em ăn cơm đâu, kết thúc nhanh thôi mà!”  

 

Tôn Ngọc Phương thản nhiên nói.  

 

Ngược lại càng khiến cho Tần Kiệt nghĩ ngợi lung tung.  

 

Rất nhanh?  

 

Mẹ nó chứ.  

 

Cô có thể đừng nói trắng ra như vậy được không?  

 

Quá coi thường em rồi đó.  

 

Dù cho thế nào đi chăng nữa thì anh cũng là quán quân giải chạy dài 1000 mét.  

 

Còn là quán quân giải chạy ngắn 100 mét nữa chứ.  

 

Bất kể là sức bật, sức bền hay là sức vọt đều đã qua vòng kiểm nghiệm.  

 

Sao có thể nói như vậy chứ?  

 

“Hừ, cô Tôn, cô có lời gì thì nói thẳng ra có được không? Em đói lắm rồi! Không tin, cô nghe mà xem?”  

 

“Lại gần hơn chút!”, Tôn Ngọc Phương vẫy tay.  

 

“Cái gì?”, Tần Kiệt sớm nắng chiều mưa: “Không thích hợp cho lắm đúng không?”  

eyJpdiI6IjFaRGNoczJHd0ltTkkwdWErMEpYK2c9PSIsInZhbHVlIjoiQUdOelhXbkpwbko0OXpMbVdcLzhDc3hoY0pDQzRyMzFoSk1pdlpRTFlla2ViTERkdW5YblhSeEVIYlVHUVwvb1NWIiwibWFjIjoiMmRlYzk3ZGQ1Y2I0OWNiYmE5ODdjOGIyYTY0MmFjMmJjZmFjMjA3MTJkNGMwODdhODU1NmNkMjA4YTQ3Y2Q5YSJ9
eyJpdiI6Ijl6UFJtZTlUS3J4ZTVScnV5dlluWlE9PSIsInZhbHVlIjoiQjFZazBOVDdRRWdPT21YZFlyN1wvc01hckdJV1Y2cmFPM0h6VlNzYWxNeUVGa2JaME9sbHJidVNINjdlVlZRQkNHZVJWVE96TSttTjFiTnpCb3Fsem1xUmExUTFDNzBrZ0ZDbGhoVm4rZ3VidGkwVUFBaCtpYSsxV3J2R29QSmxlQ29ZRVZtdFZcL1F3dlI5M3pWc1pCZmZHS3JMakk0OUN4SlhCeTlLRTZQWk5MN1hBcU9PM1lMZyt3MlpQSmRcL2NITzNQUlwvU0g2UXpxZlNYRCtSRVVMXC9YdnErRDhWY1pDQlFcL3kzODcrT1A0bTRvMzB5d1wvemlBdERHSUkwdk83R2p6bitaTFpGTzVyODgyUzh1UENcL2drQUhIcDFFVU15WjFiMzhNdEl3V3pMUFVpQ3BWcEdEZVBYWEc4THFyYTZlQmpYampFRnVROGtsUk9BZ3BRbkRjR1p2bmFtSERUa3VRemFNOXY2dVNxdmorcXFaMG5PTkt2ekV0dk1BOHJoWm0iLCJtYWMiOiIxMDYwYTMwMDZiYTg1N2Y3ZGRjMDkxMGM1ZGUxMmJlZmY1NTljZTdiY2E0M2E0MTE0YTBlMDY2MmU2OWRjNjlkIn0=

Tần Kiệt: “...”

Ads
';
Advertisement