Giấc mơ triệu phú (Mở Mắt Thành Tỷ Phú) - Tần Kiệt (FULL)

 

 Tần Kiệt là con trai, cậu ta cũng là con trai.  

 

Tại sao Tần Kiệt lại được nhiều các bạn nữ nói bênh vực, còn cậu ta đến một người cũng không có.  

 

Quá bất công rồi.  

 

Cậu ta có hơi gầy một tý, nhưng cũng cao 1m75 đó.  

 

Thời này, có được mấy người cao 1m75?  

 

Anh đây là người có chiều cao tiêu chuẩn đó. Hơn nữa, bây giờ tuy gầy chút nhưng sau này ăn nhiều hơn sẽ béo lên.  

 

Tại sao đám nữ sinh các cậu lại nghĩ không ra hả?  

 

Cứ nhất định phải đứng về phía Tần Kiệt.  

 

Thật không công bằng.  

 

Phốc~  

 

Tần Kiệt buồn cười.  

 

Anh muốn cười to.  

 

Trương Thành là một tên đại ngốc, thật sự rất ngốc, lúc nào không đến lại đến vào đúng lúc này, để cho các cô gái xúm vào cấu xé, bây giờ thì hay rồi, thương tích đầy mình.  

 

Haha.  

 

Thú vị.  

 

Được đó.  

 

Thật là sảng khoái.  

 

Xem ra, có da có thịt quả thật có tác dụng thần kì.

Ngay sau đó, giải đua chạy đường dài cự ly 1000 mét dành cho nam sẽ bắt đầu.  

 

Tần Kiệt, Trương Thành và những người khác đều đã đến vạch xuất phát.  

 

"Kiệt Tử, nhớ lời em nói đó! Kiên trì, nhẫn nại phải là trên hết!", nói xong, Tần Tuyết gửi cho anh một nụ hôn gió.  

 

Trương Thành: "..."  

 

Mẹ nó chứ, có cần làm như vậy trước mặt mọi người không hả?  

 

Tôi là dân FA đó.  

 

Cậu cố ý hôn gió Tần Kiệt trước mặt tôi đúng không?  

 

Nhưng ngay sau đó----  

 

"Tần Kiệt, chỉ cần cậu có thể về nhất, tôi sẽ cho cậu một cái ôm ấm áp! Cậu muốn ôm như thế nào cũng được!", Ôn Thanh Thanh nói.  

 

Trương Thành: "..."  

 

Trái tim nhỏ bé của cậu ta sắp tan vỡ.  

 

Một người thì hôn gió.  

 

Một người thì cho Tần Kiệt mặc sức ôm.  

 

Kẻ đáng ghét như Tần Kiệt, rốt cuộc lấy đâu ra may mắn có thể ngồi yên một chỗ hưởng phúc vậy.  

 

Sao tôi lại không gặp được một ai cơ chứ.  

 

Trương Thành vô cùng buồn rầu.  

 

"Hừ! Sao Kiệt Tử nhà tôi lại có thể ôm cậu được chứ?", Tần Tuyết không vui nói: "Muốn ôm cũng là ôm tôi!"  

 

"Ha ha, Tần Tuyết, tôi nguyện ý cho cậu ấy ôm, cậu quản được sao? Hơn nữa, cậu là gì của cậu ấy chứ? Cậu chỉ là bạn gái mà thôi. Cũng không phải là vợ, cậu quản nhiều như vậy để làm gì? Cậu đang ghen sao?", Ôn Thanh Thanh nói.  

 

"Cậu...", Tần Tuyết giậm chân.  

 

Thật là đáng ghét!  

 

Sao Ôn Thanh Thanh lại không biết xấu hổ như vậy chứ?  

 

Lời này mà cũng nói ra được.  

 

"Tuyết Nhi, đừng tức giận, bình tĩnh! Chúng ta phải bình tĩnh! Đừng để bị cậu ta dắt mũi!", Dương Liễu nhắc nhở.  

 

"Không sai. Phải bình tĩnh, không thể bị cậu ta dắt mũi được! Việc chúng ta cần làm là cổ vũ cho Tần Kiệt!", Thẩm Giai Giai nói.  

 

"Đúng, các cậu nói rất đúng, tớ phải bình tĩnh, tớ không thể để cho cậu ta dắt mũi được, tớ phải cổ vũ cho Tần Kiệt! Kiệt Tử cố lên! Kiệt Tử em yêu anh! Em yêu anh giống như chuột yêu gạo vậy! Cố lên!"  

 

Tần Tuyết hô lên như một cổ động viên.   

 

Thấy vậy trái tim nhỏ bé của Trương Thành lại càng tồi tệ hơn.  

 

"Buồn nôn!"  

eyJpdiI6Ik5FMU0yQlRQN1NseFZDc3JYQVI5dmc9PSIsInZhbHVlIjoiRTh2MWszOGxzRndiTEY1d044bWVZS2JkTXdMV1wvSG1ra0JxT1h3SENQeU1HNnZZQUh6VVFIM3dsUkNFR2FmeW4iLCJtYWMiOiIyNTU0ZDRjZWUzMzlmNjQ1NjhkZjdiNDEzOGNiYzVlYzgwZDg0NzI2ZGM0MGYxY2QyN2RkNDVhODZjNTc2N2RlIn0=
eyJpdiI6Ik9JaktLdFExMDNhaFR4RkVBakZVMkE9PSIsInZhbHVlIjoibDVNenNZQ0RUUGQxRlJGMWVTeHZmYlNiWVwvQ1B3TG1WTFdwaEQwMGFmR2xrSUNmZjVqWitBOU55Vm9RN0NhZFVMaDF1NUVxTUI3ZWVxeU8wb3JjckRTWmNaTmFcL3FEUW5tbnhDSklvV1hXTGJFRm83WU1HNUdKU3M3VUVhOWQ1XC9JREdVQnVOYU93MjVEajFqNkFjXC9XSXpWUzZHZ041NTE3azAwcDE2bWNhK1B4ODZRSEZCc0Y5QTNRc3R1VXRwM2I0WU9VQlEyZWQ5ckwxSmdGZnFyQXc3akVYKzluU0lza3YrT2dXWHduZXRBRStxb01MbUhoRXlGQUM5dmNvdndSTVJXZ243TnRKQUs5MlFwYVBzY040THVPNHBhQzlwem1ra3lFeCtiUFRUOUFxaWVwaG1tbkR3REhsbmtjanB3TlI1ZzY5MFFQa2pPQzdWVFJVT2VZU0psY2t1a2dreW1hTUpjMm1cL3JKWTQ9IiwibWFjIjoiNTExNjc5N2U5OWNlODk4NzIwZGFlYmZiOTI4YWYyNWFmNmFkZmVkNjkyMzkwOWJjZGZkZTFhNTY0ZDMxOTQ2ZiJ9

"Ha ha, không có cách nào khác, phụ nữ ở chung một chỗ đều là bộ dạng này! Nếu cậu không thích nghe thì cậu có thể bảo bọn họ đừng lên tiếng nữa!”, Tần Kiệt nói. 

Ads
';
Advertisement