Giấc mơ triệu phú (Mở Mắt Thành Tỷ Phú) - Tần Kiệt (FULL)

Cãi nhau với Ôn Thanh Thanh chỉ làm cho cô càng tức giận, càng khó chịu, còn không bằng không nói.  

 

 

“Hừ, cậu muốn nói gì tùy cậu!”  

 

Tần Tuyết đi về phía Tần Kiệt.  

 

Ôn Thanh Thanh nhìn thấy vậy liền đi theo.  

 

“Kiệt Tử, anh mệt lắm phải không? Để em lau mồ hôi cho anh”, Tần Tuyết rút ra khăn tay, lau mồ hôi trên trán Tần Kiệt.  

 

“Tần Kiệt, cậu có khát không? Uống chút nước đi!”, Ôn Thanh Thanh đưa cho Tần Kiệt một chai nước khoáng.  

 

“Không cần đâu, tôi không khát”, Tần Kiệt nào dám nhận trước mặt Tần Tuyết, chỉ đành từ chối.  

 

Nhưng vào lúc này, tất cả bạn học nữ đi cùng Ôn Thanh Thanh đều vội vàng chạy tới.  

 

“Tần Kiệt, cậu làm như thế là không được! Ôn Thanh Thanh đại diện cho khoa Kinh tế chúng tôi, cậu không nhận nước là không nể mặt cô ấy, cũng chính là không nể mặt cả khoa Kinh tế chúng tôi, cậu nhất định phải nhận!”  

 

“Đúng thế, nhất định phải nhận!”  

 

“Mau lên!”  

 

…  

 

Từng người một hét lên.  

 

Tần Kiệt tiến thoái lưỡng nan, nhìn Tần Tuyết  

 

Tần Tuyết không nói gì.  

 

Anh biết Tần Tuyết đồng ý rồi.  

 

“Ờ, nếu đã là đại diện cho khoa Kinh tế thì tôi sẽ nhận, cảm ơn nhé!”  

 

Vì là để chứng minh mình vô tội, Tần Kiệt cố ý nhấn mạnh ba chữ “khoa Kinh tế”.  

 

Quả đúng như vậy.  

 

Tần Tuyết sau khi nghe xong thì âm thầm cười mỉm.  

 

Ý tứ rất rõ ràng.  

 

Coi như anh biết điều.  

 

Thế này còn được.  

 

Ôn Thanh Thanh thì sao cũng được.  

 

Cô ấy chỉ cần Tần Kiệt nhận chai nước là được.  

 

“Tần Kiệt, nghe nói lát nữa cậu còn tham gia giải chạy 1000 mét đúng không?”, Ôn Thanh Thanh lại hỏi.  

 

“Ừ”, chuyện này muốn giấu cũng không được nên Tần Kiệt thừa nhận luôn.  

 

“Woa, bạn học Tần Kiệt, cậu đã giành giải nhất ở giải chạy 100 mét, so với ai nhỉ, à đúng rồi, là tên gầy nhom họ Trương, giỏi hơn gấp nhiều lần. Cậu còn định tham gia giải chạy 1000 mét hả? Cậu có kiên trì được không?”, một cô gái hỏi.  

 

Tần Kiệt: “…”  

 

Câu này nghe rất khó chịu nha.  

 

Có biết lựa lời mà nói không vậy?  

 

“Khụ khụ ~”  

 

Tần Kiệt có chút lúng túng.  

 

“Bạn học này ơi, cậu yên tâm, sức bền của tôi rất tốt, giành được hạng nhất không thành vấn đề!”, Tần Kiệt nói.  

 

“Hừ, đừng có nghĩ rằng cậu may mắn giành được giải nhất trong cuộc đua 100 mét thì cậu cũng sẽ giành được giải nhất trong cuộc đua 1000 mét”.  

 

Lúc này, Trương Thành không nhịn được liền lên tiếng.  

 

“Tôi nói cho cậu biết, người về nhất trong cuộc đua 1000 mét là tôi”.  

 

“Cậu là ai?”, Ôn Thanh Thanh không vui hỏi.  

 

“A, tôi biết rồi!”, dám lên mặt trước bạn trai cô, Tần Tuyết tất nhiên là không vui: “Cậu chính là tên gầy nhom đó”.  

 

“Hả? Thì ra cậu chính là tên gầy nhom hả? Gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương, thảo nào yếu đuối quá! Haha~”  

 

“Yếu thật, thảo nào không bứt phá lên được”.  

 

“Yếu như vậy thì có thể trụ được bao lâu trong giải 1000 mét? Tôi nghĩ có khi nào bỏ cuộc giữa chừng không?”  

 

“Tôi nghĩ là có thể đấy!”  

 

…  

 

Lần này, đám Tần Tuyết và Ôn Thanh Thanh, cậu một câu, tôi một câu, điều bất ngờ là họ lại phối hợp ăn ý đến lạ thường, nói đến nỗi mà Trương Thành nổi giận đùng đùng.  

 

Suýt thì ngã lăn ra đất.  

 

Mẹ nó.  

eyJpdiI6Ik1xUWhNdDlYbFwva3FkMGRkSCt0THR3PT0iLCJ2YWx1ZSI6Ikk0ZlhGaWhQUlpHNjVXM3ZYN2NVaTh1ZjFVUE5JUlpib2Y3UW12T3EyR3NWd0NoZ1REaUZtaFdnN2o0UDJ4MjQiLCJtYWMiOiI0MThmNmI5NDUxNWQ0NzdlOGU2ZjM2MjMwMzA3NWU0MTg2MGYxNmYzOWYyNTUxZWE1NTRhMjE0MDBmMTY0NTEwIn0=
eyJpdiI6IjB6OEoxQngxXC9XWEwxbU4wRXQwQStBPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImtXNzRwWkt1TmVYYk5WMnE2R0dMd003UkVHUWVqazJ5QWkwVGFMWGhTRDFvcnc5NkU4a1Yzd29PMmdHWDVnelYxcWRIMENZUTF6ZXprTGtWeUlRYTlUWElSUWo1cW1KUk1mYXdzTjFIS2ZVeStxMDBXelBKcllhYXVuNkhnSUhyIiwibWFjIjoiMGRjYzc3YTc0ODY5NDMwZjEwNjNiZjZmZGE3ODYxM2NkNTY0MjA5MGMxNDUxMzM1ZmY4NjcxYjYzNjE3MjNkNyJ9

Ads
';
Advertisement