Giấc mơ triệu phú (Mở Mắt Thành Tỷ Phú) - Tần Kiệt (FULL)

“Hơn nữa, còn có một chuyện! Chính là chuyện của trung tâm thể dục thể thao!”, Tần Kiệt nói: “Phải thiết kế lại một lần nữa, sửa đổi lại. Không phải chỉ có các môn thể thao dành cho nam giới mà còn phải có cả các môn dành cho nữ giới nữa. Cụ thể phải làm như thế nào, hai người có thể tìm kiến trúc sư thiết kế cho. Còn phải nhớ kĩ một chuyện, nhất định phải giữ bí mật”.  

 

 

“Không được tiết lộ bí mật! Đây là nguyên tắc cơ bản trong làm ăn!”  

 

“Được, chuyện này cậu yên tâm, tôi cam đoan không có chuyện gì được”.  

 

“Được, đợi đến khi thiết kế và quy hoạch xong tôi sẽ trả tiền!”  

 

“Thật sao?”  

 

“Phải".  

 

“Vậy tốt quá! Tốt quá!”  

 

Reng reng reng~  

 

Bỗng nhiên điện thoại của Tần Kiệt đổ chuông.  

 

Anh vừa bỏ ra nhìn, là Cung Thiến Thiến gọi tới.

Sao Cung Thiến Thiến lại gọi điện đến vào lúc này?  

 

Tần Kiệt đã có hơi tò mò.  

 

Anh bấm nghe máy.  

 

“Alo, là em à, sao vậy?”, Tần Kiệt cười nói.  

 

“Tần Kiệt, anh mau đến Đại học Nông Nghiệp Hoa Trung đi, Tinh Tinh bị người ta đánh!”, trong điện thoại, giọng của Cung Thiến Thiến tràn đầy lo lắng và sợ hãi.   

 

“Cái gì? Tinh Tử bị đánh? Khốn kiếp! Em chờ đó, anh đến ngay! Tên khốn nào dám đánh anh em của anh chứ hả, ông đây nhất định sẽ làm thịt tụi nó!”  

 

Cúp điện thoại, vẻ mặt Tần Kiệt tràn đầy phẫn nộ.  

 

Dọa Tô Nhuệ nhảy dựng.  

 

“Giám đốc Tần, sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”, Tô Nhuệ có chút lo lắng.  

 

“Một bạn học của tôi bị người ta đánh ở tiệm Internet, tôi qua đó xử lý cái đã!”, Tần Kiệt nói.  

 

“Hả? Đánh nhau à! Chuyện này cũng không nhỏ, hay là báo cảnh sát đi!”, Tô Nhuệ đề nghị.  

 

“Đúng rồi, báo cảnh sát. Vừa khéo tôi có một người bạn làm trong cục cảnh sát, nhờ anh ta qua đó hòa giải xem sao!”, Tôn Triêu Dương nói.  

 

“Bạn học tôi ở tiệm Internet gần Đại học Nông Nghiệp Hoa Trung. Bạn của ông quản lý chỗ nào?”, Tần Kiệt hỏi.  

 

“Để tôi hỏi thử!”, Tần Kiệt bây giờ là một cổ đông.  

 

Trên thương trường, anh cũng là một người có bản lĩnh.  

 

Thêm vào đó, việc đưa ra đề nghị muốn làm người cầm đuốc trong thế vận hội Olympic càng khiến Tôn Triêu Dương nhận định Tần Kiệt là một nhân tài trong kinh doanh.  

 

Ôm đùi Tần Kiệt chắc chắn không sai.  

 

Lúc này đây, ông ta không muốn Tần Kiệt gặp chuyện không may chỉ vì đánh nhau.  

 

Nếu có thể hòa giải thì hòa giải.  

 

“Hay là vầy đi, tôi đi trước! Ông liên hệ với bạn của mình đi, nếu ông ta giúp được thì nhờ ông ta giúp, hôm khác tôi mời ông ta dùng bữa! Còn nếu như không giúp được cũng không sao, tôi tự có biện pháp”.  

 

“Ừ, cứ vậy đi, được rồi!”, Tôn Triêu Dương cũng chỉ có thể nghe theo.  

 

Bởi vì trông Tần Kiệt rất là sốt ruột.  

 

“Được rồi, giám đốc Tô, cô cứ ở lại nói chuyện cùng thầy Tôn! Tôi đi trước!”  

 

Nói xong, cũng không đợi Tô Nhuệ lên tiếng, Tần Kiệt đã chạy đi.  

 

Bắt một chiếc taxi, lao nhanh đến tiệm Internet gần Đại học Nông Nghiệp Hoa Trung.  

 

Tôn Triêu Dương cũng vội vã gọi điện cho bạn của mình.  

 

Vì thời gian cấp bách, cho nên Tần Kiệt bảo tài xế đi đường tắt.  

 

Hơn hai mươi phút đã chạy đến Đại học Nông nghiệp Hoa Trung.  

 

Trên đường đi, Tần Kiệt gọi điện cho Tạ Quan Lâm và Tào Bác, thuật lại việc đã xảy ra ở tiệm Internet.  

 

Dù sao thì Tạ Quan Lâm cùng Tào Bác cũng là sinh viên của Đại học Nông Nghiệp Hoa Trung, nghe nói bạn học của Tần Kiệt mở tiệm Internet ở gần trường bọn họ, lại còn bị người ta đánh, hai người này không nói hai lời, lập tức dẫn người chạy đến.  

 

Lúc Tần Kiệt chạy đến tiệm Internet, còn chưa đi vào đã nghe thấy âm thanh ồn ào vọng ra từ trong tiệm.  

 

“Mẹ kiếp! Ông mày nói lại lần nữa, rốt cuộc mày có phục không hả?”  

 

“Tao không phục! Mày có gan thì giết tao đi! Đến đây, đến đây!”  

 

“Xin các người đó, đừng có đánh Tinh Tinh nữa có được không? Tôi cầu xin các người!”  

 

“Hừ! Con nhóc đáng chết, đại ca nhà tao vừa ý mày chính là phước phần của mày, vậy mà mày lại dám không nể mặt. Đúng là không biết điều mà! Còn thằng bạn trai của mày, chỉ là một thằng sinh viên quèn, nó là cái thá gì chứ, cũng dám đòi làm anh hùng? Có tin đại ca của tao đánh gãy chân nó cũng không ai dám nói một câu không hả!”  

 

“Ai nói vậy?”  

 

Đúng lúc này, một âm thanh từ ngoài vọng vào, thoáng cái cắt đứt âm thanh của đám người kia.  

 

“Ai?”  

eyJpdiI6ImZGcXJoc2tFeDVRVjdYNVVjOGx2a0E9PSIsInZhbHVlIjoiQkNMOTZrZDJxcVJCVVRLSVRXVW5reFk0UUk1d0k1cTlTbWJ2ZmVJRFdYUkQyWmhQbzBhcmVZakN4TGJWUWFcLzMiLCJtYWMiOiI3ZjU1YjVjNDBlOTFlODZmYzM0Y2U4MzEzYWZjMzcwYTVjNzU5OWQzYTA5ZDgwM2QyNmQ1MTU2NWQyNjVjZWRhIn0=
eyJpdiI6IngxRU9jVkxpdWtpUkRUdEtLQzhTNkE9PSIsInZhbHVlIjoiS1dxVHVacXFZUXU5Z0ZkUzFGQnNBMTlhK2Z3U1ZzWW43cW9mUGYwZjZNWHZmWDVxTUFJU1wvcFh2bUpYZlFlRURQTXM1VGp1UWRxb3NhRTNJZFBnbVNcL0wxMDR0Nm9EOVRUR2FMdFNlQlYxMDFTZitcLzkrZDFzaGVhYXBweUF3NWpXQm9Bc0VLZjI1bU9LanlEOGsySlREUzRMTWh6ZEJ0U2UwMUVYVFZcL0twcz0iLCJtYWMiOiIwNDliZTRkOWE0NDg5MzMwYzIxY2QxODdlZjllNjEyOWE5MjQ5MTc1NGQyMzQ2NGFjMzQwY2ZjZjRmMjA4N2E0In0=

Ads
';
Advertisement