Giấc mơ triệu phú (Mở Mắt Thành Tỷ Phú) - Tần Kiệt (FULL)

 

 Ấn tượng về Tần Kiệt trong lòng ông đã nhanh chóng tăng lên một bậc, rất kính cẩn với anh.  

 

"Tất cả những môn thể thao trong trung tâm của ông đều dành cho nam giới. Ví dụ có khách đưa bạn gái người ta vào chơi. Nếu là các trò chơi không tốn thời gian thì không sao. Nếu như đá bóng, đánh bóng chuyền, thế thì phải chờ biết bao lâu đây!”  

 

"Nếu như bạn gái nhìn chán rồi thì sao? Phải làm sao giờ? Lẽ nào cứ thế ở đây đánh một giấc à? Thầy đã từng nghĩ đến việc giải quyết vấn đề này chưa?”, Tần Kiệt nói.  

 

"Chuyện này . . .", Tôn Triêu Dương lắc đầu: “Nói thật tôi cũng chưa từng nghĩ đến những vấn đề này!”  

 

"Ông xem, bị tôi nói trúng rồi chứ gì. Điểm trí mạng lớn nhất trong trung tâm thể dục thể thao của ông chính là không thể thu hút phụ nữ đến đây!”  

 

"Vì sao?"  

 

"Bởi vì trung tâm thể dục thể thao của ông đều là các môn thể thao cho đàn ông, chẳng có mục nào cho nữ giới cả. Kể cả cô gái đó có cùng người yêu đi vào, sau một thời gian dài cũng sẽ chán rồi rời đi thôi”.  

 

"Đi đâu? Đi đi dạo phố! Thế nhưng bên cạnh trung tâm thể dục thể thao của ông có chỗ đi dạo phố không? Không có. Bởi vì xung quanh đều chỉ trồng cây, làm gì còn đường nữa!”  

 

"Một mình đơn độc lẻ loi, chỉ có thể nhìn người khác chơi. Đã không thể giữ phụ nữ ở lại nữa rồi, qua thời gian dài, họ cũng chẳng muốn đến đây nữa!”  

 

“Các cô ấy không đến nữa, cánh đàn ông đến nhiều lần cuối cùng cũng sẽ phát hiện ra chuyện này! Sau thời gian dài bọn họ cũng sẽ chán! Bởi vì bọn họ ở đây đá bóng cũng không có người yêu ở bên cạnh cổ vũ, ủng hộ, tin tưởng, tán thưởng kĩ năng của bọn họ!”  

 

“Nếu một chút ý nghĩa cũng chẳng có thì người ta còn đến trung tâm của ông làm gì chứ? Mỗi năm tốn bao nhiêu tiền để làm gì? Chẳng lẽ trong nhà người ta có máy in tiền sao? Nếu như có thật thì coi như tôi chưa nói gì!”  

 

Dứt lời, sắc mặt Tôn Triêu Dương tràn đầy kinh ngạc.  

 

Từ trước đến này vẫn chưa từng có một người nào nói với ông ta chuyện này.  

 

Kể cả là mấy người giáo sư đại học ông từng mời đến cũng chưa có ai nhắc đến chuyện này.  

 

Hiện tại xem như ông cũng biết được người làm lí luận và người làm thực tế khác nhau ở đâu rồi.  

 

Một kiểu là từ góc độ của mình để nhìn nhận vấn đề. Một người là dùng góc nhìn khách quan để nhìn nhận vấn đề.  

 

Đây chính là chỗ khác nhau cơ bản.  

 

“Cậu Tần, lời của cậu đã làm tôi hiểu ra vấn đề rồi. Tuyệt, quá tuyệt rồi!”  

 

Tôi thật sự tâm phục khẩu phục, bốn mươi phần trăm cổ phần công ty, đáng giá lắm!  

 

Một lát sau, Tôn Triêu Dương giơ ngón cái ra.  

 

“Haha, thầy Tôn đừng vội tán thưởng! Tôi còn chưa nói xong mà!”, Tần Kiệt nói.  

 

“Ôi, còn gì nữa, cậu Tần cứ nói thằng!”, thái độ của Tôn Triêu Dương càng ngày càng ôn hòa hơn.  

 

“Siêu thị của tôi sẽ nhanh chóng tổ chức hoạt động có liên quan đến Olympic, tôi hi vọng đến lúc đó thầy Tôn có thể dùng một chút quan hệ của mình đến ủng hộ chúng tôi. Khách quý!”, Tần Kiệt nói.  

 

“Chuyện này không vấn đề gì! Còn gì nữa không?”, Tôn Triêu Dương không hề do dự đồng ý.  

 

“Thứ hai, tôi muốn làm người cầm đuốc cho Olympic, chuyện này tôi hi vọng thầy Tôn có thể dùng quan hệ của mình trong giới thể dục giúp tôi thực hiện. Đương nhiên sẽ có lợi. Bởi vì nếu như tôi có thể trở thành người cầm đuốc, đến lúc đó vô hình trung có thể làm quảng cáo tuyên truyền cho trung tâm thể dục thể thao!”  

 

“Đến lúc đó việc kinh doanh của nhà thi đấu nhất định sẽ cao hơn một bậc, thầy Tôn thầy thấy thế nào?”  

 

“Được! Đây chính là giá trị vô hình quyết định giá trị mà! Chuyện này rất được, tôi sẽ thử xem! Còn nữa không?”, Tôn Triêu Dương hoàn toàn bị Tần Kiệt thuyết phục rồi.  

 

“Chuyện cuối cùng là tôi muốn thầy Tôn và giám đốc Tô kí hợp đồng với một số vận động viên, tốt nhất là mấy vận động viên còn chưa nổi tiếng!”, Tần Kiệt nói.  

 

“Kí hợp đồng với vận động viên chưa nổi tiếng?”  

 

Lời này vừa nói ra.  

 

Tôn Triêu Dương và Tô Nhuệ đều có chút khó hiểu.  

 

“Cậu Tần, mục đích kí hợp đồng với vận động viên, tôi biết. Vận động viên đã có danh tiếng rất có ích đối với một công ty thể thao. Thế nhưng cậu muốn tôi và cô Tô kí hợp đồng với vận động viên chưa thành danh là có ý gì? Vì sao tôi vẫn không hiểu? Cô Tô nghe có hiểu không?”  

 

“Tôi cũng không hiểu!”, Tô Nhuệ lắc đầu.  

 

Nhìn về phía Tần Kiệt: “Giám đốc Tần, anh có thể nói rõ được không?”  

 

“Chuyện này tạm thời mọi người chưa cần hiểu. Trước tiên cứ làm xong hai chuyện này, tôi sẽ lựa chọn thời gian thích hợp để mọi người đi làm. Chờ khi hai người đã làm xong, hai người sẽ hiểu được ý của tôi!”, Tần Kiệt nói.  

 

Tôn Triêu Dương: “...”  

 

Tô Nhuệ: “...”  

eyJpdiI6IlpZSDBZd1dMdXFJVXJXbEhaRWV2WUE9PSIsInZhbHVlIjoiNFpDRzBSelEwYjdZd0tQR0FpSUY4OWRpRHpwVWc1N3d5M200b3dHM1hsUUFqNWhOck5DT1pKOFJJbjFjYVZIXC8iLCJtYWMiOiIzMDAwODc1M2E1ODg4MzlhODZiMjk5YmZiYjM3NDQ0YjI0NzY0OGZkZjNmNGJhZTViYjI4ZWE4NDc1NGZmZjU5In0=
eyJpdiI6ImozZ2JhTlNiYlwvUExMd3FCT3hrN3dBPT0iLCJ2YWx1ZSI6InM1c1lQcENcL25lemd6Zyt3TmNhQjhidENBeXluZUFDWWNYNFo0SE9oOE1KczFhY0JrVGlqUlROTzg4QUg1OE9yXC9aM0hkQXRvbmhXQnpCSXBaMzZSMFBOaWN3THBOdHNPNlQ2UXlZQm1wXC9mNE9WQnE4a1hnVnRMOWRMVDZNTlRKcGk4SUQ1bVFTUUpTN2FvV3JxendnVjdtSEFkK28wd2s1aEIxa3VhVEhMWktyTUoyUVdSeEZBT3M0emZiVExXZWFmQWwxeXVaVnQ1WVROME43M2xmTkE9PSIsIm1hYyI6IjE4M2I5ZWRiMThiYmE1NmVlNjZiNmZkZWQwZDk3MDc2ZWJjZTU0OTNlNmM5MTEzNjI4NGJlNWM2OTJlOGY4MDIifQ==

Rõ là nói một hồi vô nghĩa mà. 

Ads
';
Advertisement