Giấc mơ triệu phú (Mở Mắt Thành Tỷ Phú) - Tần Kiệt (FULL)

"Đàn ông!", Tần Kiệt nói.  

 

 

". . . . . ."  

 

Tôn Triêu Dương ngẩn cả người.  

 

Đầu óc ông ta cũng có chút mờ mịt.  

 

Đàn ông?  

 

Ông ta lập tức nhìn xuống.  

 

Hừm.  

 

Hóa ra thật sự như vậy.  

 

Cả một tầng phía dưới vậy mà lại không có lấy một người phụ nữ nào.  

 

Không được rồi.  

 

"Giám đốc Tôn, ông nhìn xem phía dưới đó có người phụ nữ nào không?”, Tần Kiệt hỏi lại.  

 

"Không có!", Tôn Triêu Dương lắc đầu.  

 

"Ông lại nhìn đi, xem khu vực vận động ở tầng của chúng ta có người phụ nữ nào không?”, Tần Kiệt lại hỏi.  

 

"Cũng không có!", Tôn Triêu Dương lại nhìn một hồi rồi lắc đầu. Dường như ông ta cũng nắm bắt được điều gì đó.  

 

"Ông xem, chính ông cũng nói không có”, Tần Kiệt nói tiếp: “Tôi thử lấy một ví dụ khác. Ví như ở tầng một có một sân bóng, một đám con trai đang đá bóng. Nếu muốn bầu không khí sôi động thì phải điều chỉnh bầu không khí chút!”  

 

"Mà điều chỉnh bầu không khí thế nào? Tất nhiên phải có khán giả, phải có đội cổ vũ rồi!”  

 

"Thế nhưng trong trung tâm thể dục thể thao của ông thì sao? Đội cổ vũ cũng không có! Chỉ có mỗi cánh đàn ông nhàm chán đá bóng với nhau mà thôi!”  

 

"Trong thời gian ngắn có lẽ vẫn thấy có chút hứng thú. Nhưng lâu dần bọn họ sẽ cảm thấy chẳng có gì vui cả!”  

 

"Sao lại thế?"  

 

"Rất đơn giản. Chỗ này của ông là trung tâm thể dục thể thao, là chỗ có thu phí mà phí cũng không thấp đâu. Nếu bọn họ đến đây chỉ để đá bóng thì bọn họ đến chỗ này làm gì, sao không đến sân bóng ở trường học mà đá cho lành?”  

 

"Ở đó còn miễn phí, đá xong thì đi, sướng biết bao, tự do bao nhiêu! Sao mà phải thừa tiền tìm đến trung tâm thể dục thể thao của ông đá bóng?”  

 

"Thầy Tôn, thầy thấy tôi nói có lí không?”  

 

"Chuyện này . . .", cả người Tôn Triêu Dương cũng cứng đờ lại.  

 

Trong đầu không ngừng nhớ lại những điều Tần Kiệt vừa nói.  

 

Thu phí, không có gì thú vị, tội gì không đến chỗ miễn phí mà đá?  

 

Có lí thật!  

 

Mục đích người ta đến trung tâm thể dục thể thao này là gì?  

 

Đương nhiên là để chơi cho sang, chơi cho đỉnh, chơi để có nhiều trải nghiệm khác mới lạ hơn.  

 

Trong trung tâm thể dục thể thao khán giả chẳng được bao nhiêu, đội cổ vũ cũng không có luôn.  

 

Bầu không khí không sôi động lại trầm lặng u ám.  

 

Vậy họ còn đến đây làm gì?  

 

Làm màu à?  

 

Được rồi, cứ coi như là làm màu đi.  

 

Ai đời ăn no rửng mỡ mỗi ngày đều chạy đến cái chỗ u ám chán ngắt này chứ?  

 

Có vui không?  

 

Một chút vui vẻ cũng chẳng có.  

 

Nếu đã không có gì vui.  

 

Thì còn vào đây làm màu làm mè cái gì nữa chứ?  

 

Nhàm chán.  

 

Tôn Triêu Dương bỗng nhiên hiểu ra.  

 

Ông ta hiểu rồi.  

 

Quả nhiên.  

 

Thật sự rất dễ.  

 

Không hề khó.  

 

Tô Nhuệ nghe xong cũng giật mình bừng tỉnh.  

 

Đúng vậy.  

 

Từ tầng một đến tầng ba, phóng tầm mắt nhìn xuống toàn là đàn ông.  

 

Ngay cả cái bóng người phụ nữ cũng không thấy đâu.  

 

Thế thì có gì vui chứ?  

 

Quá nhạt nhẽo rồi.  

 

"Còn có một chuyện nữa! Thầy Tôn thầy còn chưa để ý đến!”, Tần Kiệt lại nói tiếp.  

 

"Mời cậu Tần nói, tôi rửa tai lắng nghe!”  

eyJpdiI6ImxGODVMdGg4TVNvdzRvcGxMNG9JYnc9PSIsInZhbHVlIjoieHJxTEN2WUVDOXd0b1lnR0RybVRBeHkwakd6SURJWDdSZ3lTN2sxcTBOUGJBRWlScU1PcHdyZEtVYmljdFlkcyIsIm1hYyI6IjEwNWY0YTg5ZTE5YzZlYWUyODgzNzk3NDkwMGFlYzM2YmM0N2IzMmRhZjUwYzAxYTdkZTQ0MmJiMTlhZTVkMzAifQ==
eyJpdiI6IlhpVGtzaHpIWUZtUVdxVklGK2ZubEE9PSIsInZhbHVlIjoiUDBzXC80Q0xhTDhzemRjUnR6ZHV6NDVQSVVLd3ZoUk9ENUh6M3p6d0dWTnlhdjAwMzM0QjNFeXlJSTQyMGQ2VVozREVvdDErbjRMMTQzMVd4MTd1RENjS0xzMnFnaXJJRVQ4cXhcL3BDRVZ1OVwvcERNVXZpQjd4U3F0TEdsNytwalJFR1FyVFZPb0JoVVlrWGtSaWw3VmFnOVBITFVxQ2NpbTFvcGd3ckVVMXJEVzd4WkpaNXMwSHVOUVFMR3ZVT3pMIiwibWFjIjoiNDg2Nzg1ZjJkOGQ3NGZjMDk3MjNkNjRkZWFjNDAwMWY3Y2Q1OTk1NDYxZjk1NWQ1NzY5MjY3NDA5YTk3ZGYwYSJ9

Ads
';
Advertisement