Giấc mơ triệu phú (Mở Mắt Thành Tỷ Phú) - Tần Kiệt (FULL)

 

 Trung tâm thể dục thể thao của ông ta làm ăn thua lỗ, ông đã từng đi tìm rất nhiều người nhưng họ đều không muốn đầu tư cổ phần.  

 

Họ đều xem trung tâm thể dục thể thao của ông ta như bệnh dịch mà tránh xa.  

 

Vậy mà Tần Kiệt hiện tại lại chủ động đưa ra đề nghị đầu tư cổ phần.  

 

Anh ta đang muốn đùa gì vậy?  

 

Muốn lật kèo gì sao?  

 

Không nên nha.  

 

“Cậu Tần không nói đùa đấy chứ?” Tôn Triêu Dương một mặt nghi ngờ hỏi lại.  

 

“Không, tôi cũng không thích nói đùa vậy đâu!”, Tần Kiệt nói.  

 

“Được! Nếu cậu Tần muốn đầu tư cổ phần tôi cũng không phản đối, không biết muốn đầu tư bao nhiêu?”, Tôn Triêu Dương hỏi.  

 

“Ít nhất 40%!”, Tần Kiệt giơ bốn ngón tay lên.  

 

“Nhiều như vậy sao?”, Tôn Triêu Dương cũng ngỡ ngàng.  

 

Ông ta còn tưởng mình nghe nhầm rồi chứ.  

 

“Phải, 40%! Đương nhiên, với số cổ phần này, tôi sẽ không dùng toàn bộ tiền để mua. Tôi sẽ dùng phương thức kinh doanh của mình, cùng với công nghệ kỹ thuật, tổng cộng quy đổi thành 40%!”, Tần Kiệt bổ sung thêm.  

 

“Hả? Giải quyết trung tâm thể dục thể thao còn liên quan đến công nghệ kỹ thuật sao?”, Không chỉ có Tôn Triêu Dương mà Tô Nhuệ cũng thấy hoang đường khó hiểu.  

 

Trung tâm thể dục thể thao cũng không phải xí nghiệp khoa học kỹ thuật gì mà.  

 

Nó chỉ đơn giản là mở ra để kiếm tiền.  

 

Nó không hề liên quan chút gì đến khoa học kỹ thuật cả.  

 

“Đương nhiên nếu thầy Tôn cảm thấy không thích hợp thì xem như tôi chưa nói gì! Dù sao tôi đã mua mặt bằng của trung tâm này. Tôi cũng đã nhận được hợp đồng của ông từ chỗ bà Diêu, nó sẽ hết hạn sau một năm nữa".  

 

“Đến lúc đó tôi sẽ tăng tiền thuê hoặc hủy không cho thuê nữa! Vậy để xem thầy Tôn sẽ chọn thế nào!”  

 

Tần Kiệt nhún nhún vai, dáng vẻ bất đắc dĩ.  

 

Nhưng lời vừa nói kia nghe chẳng khác nào đang ép người cả.  

 

Thật rất bá đạo.  

 

Nếu ông không đồng ý, tôi liền tăng tiền thuê nhà.  

 

Cái tên này.  

 

Hiện biết rõ trung tâm thể dục thể thao kinh doanh không tốt.   

 

Còn tăng tiền thuê thì bảo người ta sống kiểu gì.  

 

Chỉ còn nước đóng cửa thôi.  

 

Đến lúc đó quả phiền phức lớn rồi.  

 

Tôn Triêu Dương đương nhiên không cam lòng.  

 

Trong lòng vô cùng bất an.  

 

Một hồi sau mới nói: “Được! 40% thì 40%. Giờ thì cậu Tần có thể nói có biện pháp gì để giúp trung tâm thể dục thể thao khởi sắc lên được không?”  

 

“Vậy thì đúng rồi!”, Tần Kiệt nở nụ cười, đứng lên: “Đi theo tôi!”  

 

“Hửm?”  

 

Tôn Triêu Dương có hơi sững sờ nhưng vẫn theo Tần Kiệt ra ngoài.  

 

Đi đến bên ngoài văn phòng, Tần Kiệt chỉ ngón tay xuống phía dưới: “Thầy Tôn có phát hiện khiếm khuyết gì không?”  

 

“Khiếm khuyết?”  

 

Tôn Triêu Dương lắc đầu: “Không nhìn ra được! Cậu Tần cứ trực tiếp nói ra rốt cuộc dùng biện pháp gì mới khiến việc kinh doanh nơi này khởi sắc lên được đây! Có khó không vậy?”  

 

“Không khó, thực sự rất dễ dàng!”, Tần Kiệt nói.  

 

Tôn Triêu Dương: “...”  

 

Tô Nhuệ: “...”  

 

Thực sự dễ dàng sao?  

 

Nếu thật sự dễ dàng như vậy thì việc kinh doanh cũng không ảm đạm đến thế rồi.  

 

Anh ta có biết nói chuyện không vậy.  

 

Không phải đến đây cố ý đả kích người khác đấy chứ?  

 

Tôn Triêu Dương rất bất mãn.  

 

Tô Nhuệ cũng có chút khó hiểu.  

 

Cô ta cũng không biết Tần Kiệt rốt cuộc muốn làm gì?  

 

Vì sao lại đột nhiên mất thời gian như vậy.  

 

Không nên nha.  

 

Bỗng nhiên.  

 

“Mọi người cảm thấy tôi đang nói hươu nói vượn à?”, Tần Kiệt mở miệng nói.  

 

Tôn Triêu Dương sửng sốt.  

 

Tô Nhuệ cũng ngơ ngác.  

 

Hai người tuy không nói năng gì, nhưng khả năng bọn họ đều đang nghi ngờ những suy nghĩ của Tần Kiệt.  

 

Có điều Tần Kiệt cũng không mấy để ý.  

 

Nói: “Hỏi mọi người một vấn đề này, rất nhiều cô gái khi đi dạo phố vì sao còn muốn dẫn bạn trai đi cùng?”  

 

“Đương nhiên là muốn để bạn trai cầm đồ giúp rồi!”, Tô Nhuệ lên tiếng trước.  

 

“Đúng vậy! Chính vì muốn để bạn trai giúp cầm đồ này nọ cho!”, Tần Kiệt nở nụ cười: “Cái này gọi là nam nữ phối hợp làm việc bớt mệt mỏi!”  

eyJpdiI6Ik5NK0ZXZUhGV085WHpObUkwRng1ZVE9PSIsInZhbHVlIjoiZXpyaTdZbmx0anNZZHdJOXpnVXZ6K1J0RllPR0lQR1BSVzhHcEIyXC82WmVFYUNuWGI0RjdBS2NlZWNuamU0THEiLCJtYWMiOiJlOTRmMzBmY2UxOGNhZDk4NGMwNWFiODMyOGVlYTdiNTc4MGE0YmZiZGY5NmRiZDExNzdiNGI5ZDMzY2QyMDJiIn0=
eyJpdiI6IkxWeGlLTjNiN1cyWkZxZGhrWldySHc9PSIsInZhbHVlIjoiZlwvXC9Dd2kyTHdob2lISDRcL29IQ0tBWHZUMVErbXVyRnVKQnByZXVxak56b2t5TnUxVSswS2lWaWY5NVwvcVdlWXZaMG44XC9aZENXeEFZSElUUEVsbTlZazNJSTFCXC9RYlB6eHFZSGVhM1BzMzEyM3AxVW9xSjlReTd2VHlESHpkbTQ0R1BhdE90K1M2TnNMaFwvc0FmeWZESWVISWtPeWxYaUhqMlRqeTROd0lEZGlxZmozWjRJKzZHcjZsUUF2T01wSW5xZGdmTldBbUhRQU1sZCtFTFViSllBdCt4WThhYWRsT2pYTCtZdjRUSldadDM4NkxSU1BBTE5nR0xJRDNVWWFJbXYwXC9pNzR0WWttbTNacWdDKzVma2hROGlERVpqUGZSVkJ2dW5KcGhuaDNRamg1MnVUY1lYR1RlUFlzUVpCSklPUUszSkNrazdRUHpPVW15WkRJbzlNejZYVmV2OUpqakh1cEk3Q2FFTCtOUUN1K0pld2ZFWGVQczk4NDluTFZKOUczM3lDQkVZVmw2WWVDZDQ0YjBvbEx1bVwvb3I2Q201K2NLRXhaQ25yND0iLCJtYWMiOiI4NzliZTRkNGFhNGU0ZTkxNmY2MTQzYzlkNmZhZDI0OTQwYjZjMjcxYmY3NGFiYjU3OWE2MDI4NmM3NWU5MWMxIn0=

“Người nào?”, Tôn Triêu Dương hỏi lại một câu.

Ads
';
Advertisement