Giấc mơ triệu phú (Mở Mắt Thành Tỷ Phú) - Tần Kiệt (FULL)

 

Từ sau khi ông ta thuê nhà thi đấu liền cải tạo nó thành trung tâm thể dục thể thao, mới đầu khai trương làm ăn cũng rất tốt.  

 

Ông ta còn vô cùng đắc ý, nghĩ từ nay về sau nơi này sẽ hoạt động theo quỹ đạo.  

 

Nhưng có ai biết ngày vui ngắn hạn.  

 

Sau một thời gian, ông ta mới biết những lợi nhuận kia chỉ là nhất thời thôi.  

 

Những mới mẻ ban đầu dần biến mất, việc kinh doanh trung tâm thể dục thể thao cũng ngày càng sụt giảm.  

 

Điều này luôn khiến ông ta phải khổ sở.  

 

Chuyển nhượng đi không ai tiếp nhận.  

 

Nhưng nếu không chuyển nhượng thì lại lỗ vốn.  

 

Lúc trước ông ta cũng đã bỏ ra một khoản tiền không nhỏ nếu giờ đóng cửa sẽ lỗ lớn, khiến ông ta rất không cam lòng.  

 

Có thể nói chuyện này đã rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.  

 

Thật sự là bất đắc dĩ.  

 

Do vậy việc kinh doanh trung tâm thể dục thể thao đã trở thành mối bận tâm lớn nhất trong lòng ông ta.  

 

Ông ta không biết nên làm thế nào.  

 

Thực sự chuyện này rất đau đầu.  

 

Hiện giờ Tần Kiệt hỏi vậy lại càng khiến ông ta hổ thẹn, xấu hổ.  

 

Trong lúc nhất thời, không biết nên nói thế nào mới hợp lý.  

 

“Thầy Tôn có ý kiến gì không?”, Tần Kiệt cũng không muốn cho ông ta chút đường lui nào, tiếp tục hỏi.  

 

“Tôi...”, Tôn Triêu Dương bất đắc dĩ, thở dài một hơi: “Thật sự tôi không muốn giấu giếm, tôi cũng không biết vấn đề nằm ở đâu. Về chuyện này, tôi cũng đã tham khảo ý kiến của một số giáo sư kinh tế trường đại học Hán Xương, họ cũng đưa ra rất nhiều đề nghị!”  

 

“Tôi đều đã thử qua, đáng tiếc đều thất bại, không có hiệu quả gì cả! Chuyện này cũng trở thành mối bận tâm lớn trong lòng tôi! Ài ~”  

 

Theo như lời Tôn Triêu Dương nói Tần Kiệt cũng thấy được ông ta thật sự rất bất đắc dĩ lại không cam lòng.  

 

Tần Kiệt nở nụ cười.  

 

Đúng anh đang cười.  

 

Nụ cười này khiến Tô Nhuệ cảm thấy khó hiểu.  

 

Tôn Triêu Dương người ta đang rất lo lắng.  

 

Anh còn cười cái gì chứ.  

 

Anh đang cố tình sao?  

 

Trong hoàn cảnh này thích hợp sao?  

 

Quả nhiên.  

 

Tôn Triêu Dương thấy Tần Kiệt cười cười, hai hàng lông mày cũng nhíu chặt lại, có chút không hiểu được: “Cậu Tần, cậu cười cái gì vậy? Tôi đã nói sai gì sao?”  

 

“Không, thầy Tôn không nói sai gì hết!”, Tần Kiệt khoát khoát tay.  

 

“Tôi không nói gì sai, vì sao cậu Tần lại cười vậy?”, vẻ mặt Tôn Triêu Dương càng thêm khó hiểu.  

 

Không riêng gì ông ta, cả Tô Nhuệ cũng không hiểu lắm.  

 

Không hiểu được Tần Kiệt rốt cuộc có ý gì đây.  

 

Tần Kiệt mỉm cười, nói: “Vừa rồi tôi đã đi vào quan sát lượng khách trong trung tâm thể dục thể thao. Nói thật thì lượng khách quá ít! Vận hành thực sự đã thất bại rồi!”  

 

“Một nơi thiên thời địa lợi như vậy theo lý mà nói phải vô cùng phát triển nhưng ở trong tay thầy Tôn lại biến thành cá chết không thể khởi sắc! Thật sự quá uổng phí!”  

 

Tần Kiệt không ngừng xua tay thể hiện sự hối tiếc.  

 

Những lời nói ra cũng vô cùng thẳng thắn.   

 

Tô Nhuệ nghe xong cũng lo lắng muốn chết.  

 

Anh có biết nói chuyện không vậy?  

 

Nói chuyện dễ nghe chút không được sao?  

 

Lại còn có người nói chuyện đả kích người khác vậy sao?  

 

“Giám đốc Tần, anh...”  

 

“Cô Tô đợi chút đã!”, Tôn Triêu Dương và Tô Nhuệ có chút bất đồng quan điểm.  

 

Ông ta nghe lời Tần Kiệt nói cũng không giống như đang nói bừa, ngăn cản Tô Nhuệ có ý định nhắc nhở Tần Kiệt.  

 

Hỏi: “Nghe lời này của cậu Tần, không biết cậu có biện pháp gì có thể giúp trung tâm thể dục thể thao vận hành tốt trở lại không?”  

 

“Có!”, Tần Kiệt gật đầu: “Có điều tôi còn có điều kiện!”  

 

“Cậu có điều kiện gì?”, Tôn Triêu Dương chỉ cần trung tâm thể dục thể thao khởi sắc, kinh doanh tốt trở lại, những cái khác đều không thành vấn đề.  

eyJpdiI6IlBwamlhZ3hrSDBGWnVkVGNTUUpkXC9BPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkJkK2RFNWV3ZlwvUUg5K3MxNmdaRVpcL1FLSDd5c3F3Nk56QkhJTEFvSHNCbmxoY1wvdVZJeWtBZ3JDT243RGhTSWQiLCJtYWMiOiJiOWM5NjQ0NDQ4ZDExZmY3NTE0MzhiMzg0Y2FiOWQ3ZDcwNjg1NDg0NmU2M2FlYTI0MjAxMGQyNjVhZDExZjU3In0=
eyJpdiI6Ik1PK0tEYnpYQW1WdlZyQm9LUzE0cmc9PSIsInZhbHVlIjoidGFpT1QzeEhlQ1ZFVm5TbmoweGtXY3VDays3bnIxZGppSjlobDJva2p4cWtXTW1yOXJjN2h5VTZHUXVaTE9Jc2dCXC8zaDNpcElRU0VkUURzS2tXcGg0RkxMV2s1Y285dGczQ2NmbHREWWtCdnRKVEVEdEFBVGFES29vWVFVZnlCODIybEh2OG0zZkFUUVcrK0gxSDdyYnYzdnVcL3BjK1hGVnoxdm1HdTZaSnhPb1N6Vk9NdW9DdStEQWJBOEVVQ3NLK1VHODVvNFM4dXRJbjFxdzlaRElya0R0RjZjR3ZXemRTNjNFZXN3M2lvcWZZNDU5dFI5VXNZczFyUXh2eTk2dkR0RUpySjBBUnlzSXV3TnBaMTdEOUdKTlU1U1wvWnBmTWtnK05adlpkbWpiZ01nQTZoZlJ0TGVYRmlnY1o1T1dUVmpsWWttZzVDbkN1Yk5ZYnB5WVo2VGV5NDM0emVCT1wveWZcL3RXS2NBR1ZiaVJPWktNVk0wMlI5UWZzVU0rUFwvQ2xpanpOMFVUNmhqdjNzZVh4TlQydz09IiwibWFjIjoiMzkzOTE5NGZmMTRjYzVkMzRmMTY0NmFmMDYwMDIyZDJhNjdjMjQxMzJjMzdiNWY1MDJhNWMwYTAwODM5MGYwNyJ9

“Cậu Tần muốn đầu tư cổ phần sao?”, Tôn Triêu Dương ngây ngẩn cả người. 

Ads
';
Advertisement