Anh muốn khảo sát thực tế tại sao việc kinh doanh trung tâm thể dục thể thao lại không phát triển.
Tô Nhuệ không phản đối.
Dù sao cũng có thời gian.
Cô ấy đi theo Tần Kiệt vào trung tâm thể dục thể thao.
Cô ấy đã đến đây rất nhiều lần, sớm đã không còn cảm giác mới mẻ.
Nhưng đây là lần đầu tiên Tần Kiệt đến.
Sau khi bước vào, anh quan sát xung quanh một cách tỉ mỉ.
Anh đã khảo sát kĩ tầng một và tầng hai.
Cho đến khi bước lên tầng ba, anh chỉ mới đảo mắt nhìn qua một lượt, lông mày của anh chợt nhếch lên.
Điều đó đã thu hút sự chú ý của Tô Nhuệ.
"Giám đốc Tần, anh sao vậy? Có điều gì không ổn sao?", Tô Nhuệ hỏi.
"Cô nói xem trung tâm thể dục thể thao có diện tích hơn 20 ngàn mét vuông, bên trong một trung tâm thể dục thể thao lớn như vậy tại sao lại không có nhiều khách hàng chứ? Tại sao kinh doanh lại ảm đạm như vậy?", Tần Kiệt hỏi.
"Ha ha, giám đốc Tần, tôi không rõ mấy chuyện này! Anh hỏi tôi thà rằng hỏi đầu gối còn hơn! Muốn hỏi thì anh phải hỏi Tôn Triêu Dương ấy!", Tô Nhuệ nói.
"Ôi chao, cô Tô, cô đến rồi!", đúng lúc này Tôn Triêu Dương đi tới.
Ông ta mặc một bộ quần áo thể thao.
Ông ta cởi găng tay trắng ra sau đó bắt tay Tô Nhuệ.
Khi nhìn thấy Tần Kiệt, vẻ mặt ông ta giống như bà Diêu, rất ngạc nhiên và sửng sốt.
"Vị này là..."
Mặc dù đã đoán được, nhưng Tôn Triêu Dương vẫn không muốn tin nên hỏi thêm một câu.
"Tôi giới thiệu nhé, vị này là anh Tần - ông chủ chỗ chúng tôi, người mà tôi đã đề cập với ông!", Tô Nhuệ mỉm cười giới thiệu.
"Thật sự là cậu sao!", Tôn Triêu Dương lỡ lời.
Vừa nghe liền biết ban nãy ông ta đang nghĩ cái gì.
Khi nói ra khỏi miệng, ông ta mới nhận ra rằng mình đã nói sai.
Cũng may Tần Kiệt đã gặp phải tình huống này mấy lần, anh đã quen rồi, cũng không để tâm.
Anh vươn tay ra bắt tay Tôn Triêu Dương: "Không sai, tôi chính là Tần Kiệt, thầy Tôn đúng không!"
"Ha ha, gọi tôi là thầy Tôn còn được, gọi tôi là giám đốc Tôn, tôi nổi hết cả da gà lên đây này!", Tôn Triêu Dương cười nói.
"Ha ha".
Tần Kiệt cũng mỉm cười.
"Mời cậu Tần!"
"Được!"
Anh đi theo Tôn Triêu Dương đến khu vực nghỉ chân.
Tôn Triêu Dương rót hai tách trà cho Tần Kiệt và Tô Nhuệ.
Đợi hai người bọn họ uống xong một ngụm trà, ông ta liền hỏi: "Nghe nói cậu Tần đã mua lại mảnh đất này đúng không?"
"Ừ, tôi mua lại rồi!", Tần Kiệt gật đầu, không có giấu giếm.
"7 triệu tệ sao?", Tôn Triêu Dương hỏi.
"Không, 6 triệu tệ!", Tần Kiệt xua tay nói.
"Cái gì? Sáu, sáu triệu tệ sao?", Tôn Triêu Dương tràn đầy kinh ngạc.
Khoảng cách giữa 7 triệu tệ và 6 triệu tệ chênh lệch những 1 triệu tệ đó.
Khả năng mặc cả quá giỏi.
Một con người xuất sắc.
Vì vậy không có gì ngạc nhiên khi Tần Kiệt có thể trở thành ông chủ ở tuổi đôi mươi và mua được mảnh đất trung tâm thể dục thể thao.
Quả thực là tài không đợi tuổi mà.
Ông ta không thể không khâm phục Tần Kiệt!
"Ha ha, chênh lệch 1 triệu tệ mà thôi, không đáng là bao nhiêu cả!"
Tần Kiệt ra vẻ.
Tôn Triêu Dương: "..."
1 triệu tệ mà còn không đáng là gì sao?
Vậy thì bao nhiêu mới tính là đáng chứ?
Địa chủ à?
Tôn Triêu Dương nuốt nước bọt.
Ông ta vô cùng kinh ngạc.
"Cậu Tần, hôm nay cậu đến chỗ tôi, không phải chỉ là vì muốn nói với tôi chuyện này thôi chứ?", Tôn Triêu Dương hỏi.
“Đúng vậy, hôm nay tôi đến tìm thầy Tôn quả thật là vì chuyện khác!”, Tần Kiệt cũng không giấu giếm, thằng thắn hỏi: “Không biết thầy Tôn cảm thấy vì sao trung tâm thể dục thể thao lại càng ngày càng tệ đi?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất