Giấc mơ triệu phú (Mở Mắt Thành Tỷ Phú) - Tần Kiệt (FULL)

 

“Cấp dưới?”, Lâu béo không ngu, vừa nghe liền hiểu ra, cậu ta lập tức nở nụ cười: “Hóa ra là người một nhà, mời vào!”  

 

“Cậu…”, Trương Uy tức giận: “Ai là người một nhà với mấy người? Tần Kiệt, không phải cậu nói có bằng chứng à? Bằng chứng đâu? Ở đâu?”  

 

Lại nói, Triệu Chí Tân cất công đi một chuyến đến Đại học Công Nghiệp Hồ, hiển nhiên là để xem bằng chứng.  

 

Vừa rồi chỉ lo đi tham quan Đại học Công Nghiệp Hồ, ông ta cũng quên bén chuyện này.  

 

Vì vậy, Triệu Chí Tân liền nhìn sang Tần Kiệt.  

 

Ý tứ rất rõ ràng, chính là mau lấy bằng chứng ra đi.  

 

Tần Kiệt nói: “Đợi một chút!”  

 

Anh đi vào nhà ngói, lấy ra một tập tài liệu từ trong ngăn kéo.  

 

Sau đó đưa cho Triệu Chí Tân.  

 

Triệu Chí Tân tò mò mở tài liệu ra xem.  

 

Tờ thứ nhất là văn bản phê duyệt của Đại học Công Nghiệp Hồ, cho phép Tần Kiệt xây dựng đại lý chuyển phát nhanh Thần Thông tại trường.  

 

Nội dung rất chi tiết, cũng rất rõ ràng, còn có con dấu chạm nổi của ban giám hiệu Đại học Công Nghiệp Hồ.   

 

Ngoài ra còn có văn bản phê duyệt cung cấp quyền sử dụng nhà ngói miễn phí cho Tần Kiệt.  

 

Với điều kiện là Tần Kiệt phải giúp đỡ các học sinh – sinh viên có hoàn cảnh khó khăn trong trường, và một số điều kiện cụ thể khác.  

 

Triệu Chí Tân xem kỹ các điều kiện, không có gì là bất hợp lý.  

 

Mấy thứ này không quan trọng.  

 

Lúc nhìn thấy con dấu chạm nổi của nhà trường, ông ta lập tức nở nụ cười.  

 

Ông ta cần chính là cái này.  

 

Nếu trường học đã đồng ý, đồng thời còn giải quyết được chuyện của nhà ngói, vậy thì đương nhiên có thể tin tưởng.  

 

“Giám đốc Triệu, sao hả? Tôi không nói dối, đúng không?”, Tần Kiệt hỏi.  

 

“Không có!”, Triệu Chí Tân gật đầu: “Trương Uy, trường của cậu đã phê duyệt rồi! Nhà ngói cũng được trường miễn phí cung cấp! Cho nên Tần Kiệt mở đại lý tại Đại học Công nghiệp Hồ của cậu là đúng quy định!”  

 

“Cái gì? Sao lại như thế?”, Trương Uy choáng váng, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.  

 

Cậu ta không ngờ trường học lại đồng ý việc này.  

 

“Hừ! Dù cho trường của chúng tôi đã phê duyệt thì đã sao chứ, còn có Đại học Nông Nghiệp Hoa Trung và Đại học Công Nghệ Hoa Nam - phân hiệu Ngũ Xương nữa mà? Tôi không tin cậu ta cũng có thể xin được! Cậu ta cũng không phải sinh viên bên kia”.  

 

“Đúng đó! Tần Kiệt, cậu là sinh viên của Đại học Công Nghiệp Hồ, cậu có thể xin được quyền đại lý ở hai trường còn lại không?”, Triệu Chí Tân hỏi.  

 

“Giám đốc Triệu chớ nóng vội!”, Tần Kiệt cười cười, lấy điện thoại di động ra, trước hết gọi cho người đại diện của Đại học Công Nghệ Hoa Nam - phân hiệu Ngũ Xương là Giang Lỗi, nói đại khái về việc này.  

 

Nghe nói có giám đốc của chuyển phát nhanh Thần Thông đến Đại học Công nghiệp Hồ, Giang Lỗi lập tức đồng ý, cũng hứa là sẽ đến ngay.  

 

Sau đó Tần Kiệt lại liên hệ với Tạ Quan Lâm và Tào Bác ở Đại học Nông Nghiệp Hoa Trung.  

 

Hai người này nghe nói giám đốc của chuyển phát nhanh Thần Thông đã đến, bọn họ liền tỏ thái độ hệt như Giang Lỗi, cũng hứa là sẽ lập tức đến.  

 

Sau khi cúp điện thoại, Tần Kiệt nói: “Đã gọi rồi, bọn họ sẽ đến ngay!”  

 

“Thôi đi! Gọi điện là có thể lấy được quyền đại lý à? Cậu tưởng tôi là thằng ngu hả, sẽ tin trò quỷ của cậu? Biết diễn quá ha!”, Trương Uy vẫn tỏ vẻ không tin.  

 

“Cậu đó, có phải cậu…”  

 

“Lâu béo, thôi đi!”, Lâu béo tức giận, càng nhìn Trương Uy càng thấy không vừa mắt, đang định nói gì đó thì bị Tần Kiệt quát bảo ngưng lại.  

 

Một màn này khiến Triệu Chí Tân cảm thấy rất hài lòng.  

 

Lâu béo có vóc người cao lớn, thoạt nhìn khiến người ta cảm thấy rất sợ hãi.  

 

Tần Kiệt thì tương đối gầy.  

 

Hai người bọn họ tương phản rất lớn.  

 

Thế mà một người như Lâu béo lại có thể ngoan ngoãn làm theo lời Tần Kiệt, từ đó có thể thấy cách thức quản lý nhân sự của Tần Kiệt không đơn giản.  

 

Người này quả thật không tầm thường.  

eyJpdiI6IlBPRE9JQUw3dldVaDN2d2VyV0FJSUE9PSIsInZhbHVlIjoiWHVVRUlJSkxxQjZ5bFNWY0tOTXdNSFpWMEIyaGVpZzl0SDNtVFZCUFJDdkUwaFwvdW1aZ3pjbEh1elBWMjBwaTYiLCJtYWMiOiI4OTAzZDg3NjVlMzIyMDJkNjdlN2RhMTA4OGNjNDM4MTFiYzFlOGY1YjNlOTNlMjMzN2E0NzZhMjA4NzAzMzg2In0=
eyJpdiI6IlVJRVdLM043RWFvK09HVGtaUFBISVE9PSIsInZhbHVlIjoiNGxYWTE3c0hYZUp1TFZHbHVaRG5KTklHYlo4QVEyanhLS2RzV01KMWd6cGZFaW03QjRrRDZXR0NBQXdTY1kydlBCOGFJZGhMYmVJMjQ1eWhaQzBzSGlkU0NERFNHd0VlZ3F1RzVnRFNyRHVoSFcyNnhTSmRKMXRjNlJaS2lkYXQiLCJtYWMiOiIxOGUyZWMyOTNmNWZhYjZhMDdiYTM5ZmM4M2U5NTM1ZjUwZDJlMWEwOTExODk5MGNmMTYyMDEzY2NlMzMxMmJhIn0=

Trái lại, Trương Uy thật sự kém xa. 

Ads
';
Advertisement