Giấc mơ triệu phú (Mở Mắt Thành Tỷ Phú) - Tần Kiệt (FULL)

 

“Sao hả? Không dám à?”, Tần Kiệt nói.  

 

“Hừ! Ai nói tôi không dám! Đi thì đi!”, Trương Uy nói.  

 

“Giám đốc Triệu, xin mời!”  

 

“Được!”  

 

Sau đó, Triệu Chí Tân để tài xế lái chiếc Honda của mình, chở theo Tần Kiệt và Trương Uy đến Đại học Công Nghiệp Hồ.  

 

Nửa giờ sau.  

 

Bọn họ đến nơi một cách suôn sẻ.   

 

Đỗ xe xong, Tần Kiệt cũng không vội dẫn Triệu Chí Tân đến nhà ngói.  

 

Mà trái lại, anh đưa ông ta đi dạo một vòng Đại học Công Nghiệp Hồ trước.  

 

Nhưng Trương Uy lại không kiên nhẫn nổi.  

 

“Cậu làm gì vậy hả? Chẳng phải nên đến thẳng nhà ngói sao?”  

 

“Ha ha, gấp gáp làm gì? Còn nhiều thời gian mà, giám đốc Triệu chưa đến Đại học Công Nghiệp Hồ lần nào, tôi đưa chú ấy đi tham quan một vòng để làm quen với môi trường ở đây, thuận tiện cho việc phát triển và mở rộng quy mô sau này, không phải tốt hơn sao? Giám đốc Triệu, chú thấy thế nào?”, Tần Kiệt cười nói.  

 

“Ừm, Tiểu Tần nói cũng có lý, đây là lần đầu tiên tôi đến Đại học Công Nghiệp Hồ, không vội, trước cứ đi dạo đã!”, Triệu Chí Tân nói.  

 

Triệu Chí Tân đã nói như vậy rồi, Trương Uy còn có thể nói gì được nữa.  

 

Chỉ đành nghe theo mà thôi.  

 

Nhưng Đại học Công Nghiệp Hồ rất lớn, đi dạo một vòng cũng mất gần một tiếng đồng hồ.  

 

Mệt đến mức Triệu Chí Tân thở hồng hộc.  

 

Trương Uy cũng mệt không kém.  

 

Trên đường đi, cậu ta luôn tỏ vẻ bất mãn, cứ mãi phàn nàn hết chuyện này đến chuyện kia.  

 

Nhưng Tần Kiệt lại không có chút phản ứng nào.  

 

Tuy nhiên, anh vẫn dừng chân cho Triệu Chí Tân nghỉ ngơi.  

 

Cho đến khi Triệu Chí Tân khỏe lại đôi chút, lúc này, anh mới dẫn ông ta đi thẳng đến nhà ngói.  

 

Vừa đến trước cửa nhà ngói, hai mắt Triệu Chí Tân đã sáng rực lên.  

 

Ông ta không ngừng nhớ lại sơ đồ phân bố của toàn bộ các khu tại Đại học Công Nghiệp Hồ.  

 

Trong phút chốc, Triệu Chí Tân đã hiểu ra vì sao Tần Kiệt lại muốn mở đại lý tại nhà ngói.  

 

Thoạt nhìn, tuy nhà ngói có hơi cũ nát, thế nhưng vị trí của nó lại vô cùng phù hợp.  

 

Có thể nói trong toàn bộ khuôn viên của Đại học Công Nghiệp Hồ, không có bất kỳ nơi nào dùng làm đại lý chuyển phát nhanh thích hợp hơn chỗ này.  

 

Lúc này đây, ông ta lại càng xem trọng Tần Kiệt hơn.  

 

Có can đảm, có quyết đoán, lại có cái nhìn sâu sắc.   

 

Thêm vào đó, cậu ta làm việc rất trầm ổn.  

 

Chỉ với bản lĩnh cùng phần tâm tính này cũng đủ để ông ta yên tâm giao quyền đại lý của ba trường cho Tần Kiệt.  

 

Tuy nhiên, ông ta cũng cảm thấy rất tò mò  

 

Tần Kiệt cũng chỉ là một tên nhóc mới hơn hai mươi tuổi.  

 

Thế nhưng thái độ làm việc lại hoàn toàn khác với bạn cùng trang lứa.  

 

Rất là chững chạc.  

 

Nếu như không phải biết rõ tuổi của Tần Kiệt, Triệu Chí Tân còn tưởng anh là yêu quái trong truyền thuyết nữa đấy.  

 

Nhưng ông ta không biết rằng Tần Kiệt thật sự không phải một thiếu niên mới vào đời, tuổi tâm lý của anh đã sớm hơn ba mươi rồi.   

 

Tần Kiệt lại còn sống qua hai đời, đương nhiên sẽ chững chạc hơn so với những người trạc tuổi.  

 

“Giám đốc Triệu, Kiệt Tử, mọi người đã đến!”, Lâu béo từ trong nhà ngói bước ra, khi thấy Trương Uy, mặt cậu ta sầm xuống.  

 

“Cậu đến làm gì?”  

 

“Giám đốc Triệu, chú nghe thử đi, chú nghe đi, cậu ta…”  

 

“Được rồi, đừng nói nữa! Tất cả đều là bạn học với nhau, dĩ hòa vi quý!”, Triệu Chí Tân càng ngày càng bất mãn với thái độ của Trương Uy.  

eyJpdiI6Imt5dTg4NEV2NVhFbXJXbXdZRDhGRVE9PSIsInZhbHVlIjoibkdrc0ZJYmRSRGwrWmtjeFpnZEhqcW1xYlVvQlpPenl5ZWQzNExuMlVsaWREczUxcDFQSEU3c2F1S3lpSVQreCIsIm1hYyI6IjY0NTFjODY0ODc1YmMwMzg3YWI2YWNjYTgzNWU4ZjJiMWExMDRhYzNmY2U3ZThlNDljODQ1NWM1NjIxOTgxZDUifQ==
eyJpdiI6InFiTlh2Nk1oMzExTDEyNW43d0d4eVE9PSIsInZhbHVlIjoiNEZ2clVaY1dEblE4SEdJK05FR3d3ZjIwVVdndG9aMHJkZnYzTVdzK1lnU1dVSWY0UUNGYWJON3A0YlRPemozSFA3cTVRa0VtdXc4NWZyXC8weVBYSUpScHhCMWxJXC9heStJYzQyaDlhT2Y3VzhQRGZuUjZVbU80K1lUaHhRYlI0Y21TOFlFZFNJMDJ6MDk2a3FjRUJGb05VMloyVmVCT1pRdmhwSEdSNzNSYkdIQVhMcmlFc2lNWnB1c2JPY1hWZ1AiLCJtYWMiOiJiMTgzN2QwMTk1M2ZhZTM0MzQyNTdkMjNmNDNkN2Y0OTBmMmIyYTUzMDVlODJhODA3M2JiYTFkNzFhZGUwNjI5In0=

“Lâu béo, Trương Uy là cấp dưới của chúng ta, không phải người ngoài!”, Tần Kiệt đứng bên cạnh nói. 

Ads
';
Advertisement