Giấc mơ triệu phú (Mở Mắt Thành Tỷ Phú) - Tần Kiệt (FULL)

 

Nếu có thể dùng một câu để ví von thì Trương Uy cùng lắm chỉ là một mảnh đồng thau, mà Tần Kiệt lại là vương giả.  

 

Khoảng cách giữa bọn họ quá lớn.  

 

Người sáng suốt vừa nhìn liền biết.  

 

Nếu muốn Triệu Chí Tân lựa chọn, ông ta nhất định sẽ chọn Tần Kiệt.  

 

Nhân tài khó có được.  

 

Một phút đồng hồ nhanh chóng trôi qua.  

 

Trương Uy đã đợi không nổi nữa.  

 

“Tần Kiệt, không phải cậu nói bọn họ sẽ đến à? Đã một phút rồi mà vẫn chưa thấy bóng ma nào! Cậu còn gì muốn nói nữa không?”, Trương Uy không kiên nhẫn thúc giục.  

 

“Ai nói tôi không tới?”  

 

Cậu ta còn chưa dứt lời, phía sau lưng đột nhiên vang lên âm thanh.  

 

Trương Uy quay đầu nhìn, một người xa lạ trạc tuổi cậu ta đang bước đến.  

 

Vì để chứng minh thân phận của mình, người kia còn cố ý cài một cái huy hiệu trường ở trước ngực.  

 

Đó là huy hiệu của Đại học Công Nghệ Hoa Nam - phân hiệu Ngũ Xương.  

 

Trương Uy: “…”  

 

Cậu ta trợn tròn mắt, cảm thấy da mặt bỏng rát.  

 

Trương Uy vừa nói sẽ không xuất hiện, một giây sau, Giang Lỗi đã có mặt tại đây.  

 

Khác nào tát thẳng vào mặt cậu ta, đủ ê chề.  

 

Đau, thật sự rất đau.  

 

“Tần Kiệt, Lâu béo, tôi đến rồi!”, Giang Lỗi bước tới, quét mắt nhìn một lượt những người xung quanh, ánh mắt dừng lại trên người Triệu Chí Tân: “Chú chính là giám đốc Triệu của chuyển phát nhanh Thần Thông à, tôi là Giang Lỗi, là đối tác của Tần Kiệt!”

Triệu Chí Tân đánh giá Giang Lỗi, người này chững chạc hơn so với Lâu béo, nhưng vẫn còn kém Tần Kiệt.  

 

Về phần Trương Uy, càng không cần phải nói đến.  

 

So sánh một phen, liền thấy rõ tầm quan trọng của Tần Kiệt.  

 

Triệu Chí Tân đưa tay ra: “Bạn học Tiểu Giang, xin chào! Hoan nghênh cậu gia nhập đại gia đình chuyển phát nhanh Thần Thông của chúng tôi! Sau này cần phải cố gắng làm việc đấy!”  

 

Triệu Chí Tân vốn là giám đốc, lại đích thân bắt tay với Giang Lỗi, chuyện này khiến cậu ta cảm thấy vô cùng vinh hạnh, đương nhiên là cầu còn không được.  

 

Giang Lỗi duỗi tay, nắm chặt lấy tay Triệu Chí Tân.  

 

Xem như chào hỏi.  

 

“Tiểu Tần, Tiểu Giang, các cậu thuộc hai trường khác nhau, với tư cách là đối tác, có dự định phân phối như thế nào chưa?”, Triệu Chí Tân tò mò hỏi.  

 

“Ha ha, về chuyện này…”, Tần Kiệt nhìn về phía Giang Lỗi: “Hay là để Giang Lỗi nói vậy!”  

 

Giang Lỗi không ngu, vừa nghe, cậu ta liền hiểu ý của Triệu Chí Tân.  

 

Đại học Công Nghiệp Hồ, Đại học Nông Nghiệp Hoa Trung và Đại học Công Nghệ Hoa Nam - phân hiệu Ngũ Xương vốn là ba tổ chức độc lập.  

 

Nếu như muốn hùn vốn làm ăn, nói thế nào đi nữa cũng phải có một người lãnh đạo, có quyền quyết định.  

 

Nếu như không có, trong quá trình làm việc sau này, không có người làm chủ, rất nhiều việc sẽ khó có thể đưa ra quyết định, khiến hiệu suất công việc bị giảm đáng kể.   

 

Suy nghĩ một lúc, cậu ta nói: “Chúng tôi có tổng cộng năm người, Tần Kiệt làm chủ. Tôi, Lâu béo, còn có Tạ Quan Lâm và Tào Bác của Đại học Nông Nghiệp Hoa Trung là phụ tá!”, những gì Giang Lỗi nói đều đã được cậu ta cân nhắc kỹ lưỡng.  

 

Dù sao ý tưởng chuyển phát nhanh Thần Thông cũng do Tần Kiệt đưa ra.  

 

Việc thành lập liên minh ba trường cũng là do Tần Kiệt thúc đẩy.  

 

Chính vì vậy, để Tần Kiệt làm người lãnh đạo là phù hợp nhất.  

 

Nếu vậy, cổ phần công ty của từng người cũng nên phân phối lại.  

 

Tuy nhiên, theo như suy nghĩ của Giang Lỗi, phân phối lại một lần nữa cũng không có vấn đề gì.  

eyJpdiI6ImJ1U29HMmJDQzRTNnpGTmFZZ2lyRUE9PSIsInZhbHVlIjoic3lkR1JQWnBoNTFTeUFFTGNxdWtVbjFRK090ZVllTkg1b0sxbGJNbU9QN05PR29vdEdURGR2cHFBUVFVcks4cSIsIm1hYyI6ImM4ZDVhODFlOTcxMzA3MmY3MmU4MDU3MmZhZjBmYzE3OGY3YjlhYWViNDIwNGZiYjk3MTg3NTg0ZjliOTEzNjEifQ==
eyJpdiI6InZVeEd5SzFacUhMXC9kZFg5NFNPc0xRPT0iLCJ2YWx1ZSI6InRMS0EwaDlaYk4razVyZGtzQzBFaUU3WTR1UzFIK3REMXRiZ2kyK2JyYkJlY05POTQwRk51QVwvK01DUzZvYksrOVllMVVNZXYxUnFUQmhNZEFSSXlEK0ZXbW8xMDl0M0dtSWdlaVl6Z0lEQmdaUWNac0dZenBObjdIb0JDNkdqUGtSZ2FaOG5pRlgxN0JpcUl3czdDZHJHbVwvUlVzZUJvek03YWJHUm5wMFRnPSIsIm1hYyI6IjM3OWEzY2EzNjljOTZiODA5ZTM4ZjkzOGY0NDJlMWExYTg1NDdlNDU5YzNjM2I1MWNiYzIwNjk3MjU4NzNkYjgifQ==

Dù gì tương lai vẫn quan trọng hơn. 

Ads
';
Advertisement