Hỏi: “Giám đốc Triệu, lời chú nói với cậu ta là có ý gì? Sao tôi nghe không hiểu chút nào vậy?”
“Haha, vẫn nên để Tiểu Tần giải thích với cậu đi!”, Triệu Chí Tân đá sang Tần Kiệt.
Tần Kiệt híp híp mắt lại không so đo thêm.
Sớm muộn gì cũng biết thôi, không sao cả.
Nói: “Kỳ thật, cậu sẽ dưới trướng tôi!”
“Cái gì? Tôi dưới trướng cậu sao?”, Trương Uy như thể nghe được câu chuyện cười bỗng cười lớn nói: “Đầu cậu phát sốt rồi hả? Tôi sao có thể dưới trướng cậu được?”
“Cậu không tin sao?”, Tần Kiệt hỏi lại.
“Quỷ mới tin cậu đấy!”, Trương Uy hừ lạnh.
“Cậu còn không tin à!”, Tần Kiệt nói: “Cậu đang xin quyền đại lý ở trường Đại học Công nghiệp Hồ chúng tôi đúng không?”
“Đúng vậy, chuyện này giám đốc Triệu có thể làm chứng, chúng tôi còn có hợp đồng nữa, có cần tôi lấy ra cho cậu xem không?”, Trương Uy nói.
“Không cần!”, Tần Kiệt khoát tay: “Tôi đương nhiên tin tưởng lời cậu nói!”
“Cậu tin tôi còn mở quầy hàng trong trường Đại học Công nghiệp Hồ sao? Cậu biết rõ còn cố làm, rõ ràng muốn cản đường tôi mà?”, Trương Uy đứng lên, vô cùng tức giận nói.
“Cậu đừng nóng vội! Tôi còn chưa nói xong mà!”, Tần Kiệt khoát tay ý bảo Trương Uy bình tĩnh ngồi xuống trước nói: “Cậu nghe tôi nói xong đã, cậu sẽ biết tôi mở quầy hàng là hợp lí thôi!”
“Được rồi. tôi muốn nghe xem cậu tính giở trò gì đây!”, Trương Uy giận dữ trừng mắt nhìn Tần Kiệt.
Tần Kiệt nói: “Cậu xin quyền đại lý ở trường Đại học Công nghiệp Hồ, nhưng tôi không chỉ có vậy! Tôi xin quyền đại lý ở Đại học Công nghiệp Hồ, Đại học Công nghệ nam Hoa Hạ, còn cả trường Hoa Nông và các khu vực lân cận gần ba trường. Phạm vi của tôi lớn hơn cậu, cậu không phải dưới trướng tôi thì là gì?”
“Cái gì?”
Trương Uy lại đứng lên lần nữa, tưởng mình nghe nhầm rồi.
Sửng sốt một hồi, rồi bỗng nở nụ cười.
Chỉ tay vào Tần Kiệt rồi lui về phía sau mấy bước.
“Đúng là nực cười! Nói linh tinh cái quái gì vậy, ai mà tin chứ!”
“Không, lời cậu ta nói là sự thật!”, lúc này Triệu Chí Tân vẫn luôn im lặng bỗng mở miệng nói.
“Hửm?”
Trương Uy bỗng tắt phụt nụ cười đi.
Cả người cũng căng cứng lại.
Cậu ta còn tưởng mình nghe nhầm rồi.
“Giám đốc Triệu, chú, chú không nói đùa chứ?”
“Không đâu. Tôi đang nói sự thật. Tiểu Tần thật sự xin được quyền đại lý của cả ba trường rồi! Dựa theo cấp bậc mà nói cậu ấy quả thật lớn hơn cậu, hơn nữa cũng là sếp trên của cậu, cậu thuộc quyền quản lí của cậu ấy”, Triệu Chí Tân gật gật đầu nói.
“Cái gì!!!”
Trương Uy nặng nề ngồi xuống ghế sofa.
Người cứ như từ trong mơ bước ra.
Vậy mà lại là sự thật.
Cậu chính là người dưới trướng Tần Kiệt.
Tại sao có thể như vậy.
Tần Kiệt sao có thể xin được quyền đại lý của cả ba trường học chứ.
Không thể nào.
Trong ba trường, Tần Kiệt chỉ là học sinh của Đại học Công nghiệp Hồ, sao có thể làm được đây.
Không đúng.
Tuyệt đối không thể nào.
Điều này chắc chắn có chiêu trò.
Tôi không tin.
“Giám đốc Triệu, cậu ta nhất định đang lừa chú! Tôi không tin cậu ta có thể có được sự đồng ý và chấp thuận của hai trường Đại học Công nghệ nam Hoa Hạ và Hoa Nông!”, Trương Uy lại đứng dậy, trên mặt tràn đầy vẻ nghi ngờ.
“Cậu không tin đúng không?”, Tần Kiệt cười cười: “Không sao, cậu và giám đốc Triệu cùng tôi đến ba trường không phải sẽ biết được thật giả rồi sao!”
“Đi thì đi! Ai sợ ai chứ! Tôi không tin cậu đâu!”, Trương Uy vẫn không tin nói.
“Được rồi! Cứ như vậy đi! Hiện tại có thể đi được rồi!”, Tần Kiệt làm động tác mời.
Trương Uy không ngờ được Tần Kiệt vậy mà thật sự làm được.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất