Tan học, Tần Kiệt, Lâu béo, Tần Tuyết cùng Dương Liễu bắt tay vào trang trí nhà ngói.
Nam sinh phòng 113 và 116 cũng hỗ trợ đi in danh thiếp.
Nữ sinh trong lớp nghe chuyện Tần Kiệt cùng Lâu béo mở đại lý chuyển phát nhanh Thần Thông tại nhà ngói thì tỏ vẻ rất kinh ngạc.
Cả đám sôi nổi chạy đến xem náo nhiệt.
Thuận tiện giúp bọn họ suy nghĩ ý tưởng trang trí nhà ngói.
Mãi đến tám giờ tối, đám sinh viên mới giải tán.
Lúc Tần Kiệt và Lâu béo chuẩn bị đóng cửa đại lý thì nhìn thấy một người đứng trước cửa.
“Bạn đến gửi chuyển phát nhanh à? Nếu vậy thì ngại quá, chúng tôi còn chưa chính thức khai trương, phải đợi vài ngày nữa!”, Lâu béo bước ra tiếp đón.
“Không, cậu lầm rồi! Tôi không đến gửi chuyển phát nhanh, tôi đến tìm cậu ta…”, người kia chỉ tay về phía Tần Kiệt.
“Hả? Cậu tìm tôi?”, Tần Kiệt nhìn sang: “Có chuyện gì không?”
“Đương nhiên là có chuyện! Cậu có biết tôi là ai không?”, người kia hỏi.
“Cậu là ai?”, Tần Kiệt cảm thấy tò mò.
“Trương Uy!”
“Cậu là ai? Hống hách thế?”, Lâu béo bước lên trước, ưỡn người, muốn dùng thân thể cao lớn của mình để tạo áp lực cho người vừa đến.
“Nghe cho kỹ!”, người kia liếc nhìn Lâu béo, sau đó lại nhìn chằm chằm vào Tần Kiệt, dùng ngón tay chỉ vào mình, nói: “Tôi tên là Trương Uy! Giờ thì biết tôi là ai rồi chứ gì?”
“Trương Uy?”, Lâu béo ngẩn người: “Trương Uy là ai? Chưa từng nghe! Cậu từ đâu chui ra? Đừng nói là nhà vệ sinh nha? Kiệt Tử, cậu thấy đúng không?”
“Cậu…”, Trương Uy tức nghẹn họng, cậu ta không ngờ Lâu béo lại có thể nói mình chui ra từ nhà vệ sinh, đúng là không nể mặt gì hết mà.
Một lúc lâu sau, cậu ta chỉ tay vào Lâu béo: “Tên mập chết tiệt, nghe cho kỹ đây, tôi là Trương Uy!”
“Tôi biết rồi! Không phải cậu vừa nói sao? Nhưng tôi thật sự không biết Trương Uy là ai, cũng không quen ai là Trương Uy cả! Có vấn đề gì à?”, Lâu béo gào lên.
“Cậu…”, Trương Uy chỉ tay vào Lâu béo, lắc lắc mấy cái, rồi nói: “Được, cậu chưa từng nghe qua cũng không sao! Tuy nhiên hôm nay tôi đến…”
“Đến gì mà đến? Chúng tôi đóng cửa rồi, cậu còn đến làm gì? Cố tình đúng không hả? Cút ra chỗ khác chơi, đừng ở đây ra vẻ! Trò đó của cậu không có tác dụng gì với bọn tôi đâu!”, Lâu béo hung hăng bước tới.
“Cậu…”
“Cậu gì mà cậu? Nói còn không rõ ràng, lại dám chạy đến đây la hét, còn ra thể thống gì nữa? Quay về tập nói cho rành đi rồi lại đến!”, Lâu béo cũng lười đôi co với cậu ta.
Trương Uy tức nghẹn họng.
“Tần, Tần Kiệt, tên này, tên này là người cậu tuyển đó hả? Tố chất, tố chất quá thấp. Người như cậu ta…”
“Cậu nói lại lần nữa xem, có tin tôi vả miệng cậu không hả!”, nghe Trương Uy mắng mình, Lâu béo nổi cáu, cậu ta mất hứng, trợn trừng mắt.
Còn cố ý ưỡn ưỡn cái thân hình cao lớn của mình.
Quả nhiên, Trương Uy bị dọa.
Bởi vì so với cái thân hình đồ sộ của Lâu béo thì Trương Uy trông gầy đét như que củi.
Nếu mà có đánh nhau, chắc chắn cậu ta không phải đối thủ của Lâu béo, e là sẽ chịu thiệt.
“Được! Các cậu oai lắm, được thôi! Nhưng tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu! Các cậu chờ đó cho tôi, tôi sẽ cho các cậu lãnh đủ!”, Trương Uy chỉ tay vào Lâu béo, gào lên.
“Ái chà! Nhìn không ra đấy, hóa ra cậu cũng có chút can đảm! Được rồi, muốn đánh nhau đúng không, vừa khéo, ông đây đã lâu không hoạt động gân cốt rồi, đến đây, thử vài chiêu xem nào!”, Lâu béo bày ra tư thế giống Diệp Vấn, để Trương Uy ra chiêu trước, đến cái gì, cậu tiếp cái đó.
Trương Uy nào dám.
Cậu ta bị thái độ nghiêm túc của Lâu béo dọa sợ, lật đật quay đầu bỏ chạy.
“Cậu, các cậu đừng có mà đắc ý! Chờ đó cho tôi! Chờ đó!”
Chẳng mấy chốc, bóng dáng Trương Uy đã biến mất trong màn đêm.
Không hề quay lại.
“Nghỉ đi! Tôi còn tưởng là nhân vật hung ác nào nữa chứ! Ai ngờ là đồ đần! Ngu ngốc! Ra vẻ! Cũng không nhìn xem đây là chỗ nào!”
Lâu béo tỏ vẻ khinh thường, thu lại tư thế, trở về bên cạnh Tần Kiệt: “Kiệt Tử, chỉ là một tên đần mà thôi, mặc kệ cậu ta! Chúng ta mau thu dọn cho xong rồi về!”
Nói xong, lại không nghe Tần Kiệt trả lời.
Lâu béo cảm thấy tò mò.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất