Giấc mơ triệu phú (Mở Mắt Thành Tỷ Phú) - Tần Kiệt (FULL)

 

Tần Kiệt cốc đầu cậu ta một cái.  

 

“Ai ui! Đau quá! Kiệt Tử, cậu điên rồi hả? Không có chuyện gì, cậu đánh tôi làm gì?”, Lâu béo ôm đầu, oán trách.  

 

“Tôi điên cái con khỉ. Tôi thấy cậu mới là điên rồi!”, Tần Kiệt nói.  

 

“Tôi điên à?”, Lâu béo không hiểu ra sao: “Tôi điên cái gì hả? Tôi điên chỗ nào?”  

 

Tần Kiệt chỉ vào chỗ Trương Uy vừa đứng, hỏi: “Cậu không biết Trương Uy là ai à?”  

 

“Không biết! Cậu ta là ai?”, Lâu béo lắc đầu, hỏi.  

 

“Cậu thật sự không nhớ Trương Uy là ai?”, Tần Kiệt lại hỏi.  

 

“Tôi nhớ cái gì chứ? Kiệt Tử à, rốt cuộc cậu muốn nói gì thì nói thẳng đi! Ấp a ấp úng, thiệt là! Mau thu dọn cho xong, tôi còn phải về ngủ đấy!”, Lâu béo thúc giục.  

 

“Được rồi, tôi phục cậu rồi!”, Tần Kiệt lắc đầu, không biết phải nói gì: “Còn nhớ mấy hôm trước, lúc tôi và cậu đi gặp quản lý của chuyển phát nhanh Thần Thông, anh ta đã nói những gì?”  

 

“Anh ta nói nhiều như vậy, sao tôi biết cậu muốn hỏi câu nào?”, Lâu béo hỏi.  

 

“…”  

 

Tần Kiệt xem như hiểu rõ.  

 

Tên mập chết tiệt này thật sự không biết Trương Uy là ai.  

 

Anh đành phải nói: “Trương Uy là người của đại lý chuyển phát nhanh Thần Thông tại Đại học Công nghiệp Hồ, bây giờ cậu đã nhớ ra chưa?”  

 

“Cậu ta là người của đại lý chuyển phát nhanh Thần Thông tại Đại học Công nghiệp Hồ?”, Lâu béo ngẩn người, đột nhiên, như nhớ ra điều gì đó, cậu ta hốt hoảng: “A? Cậu ta, cậu ta chính là người đó?”  

 

“Đúng vậy! Béo đại hiệp, ngài đã nhớ ra chưa?”, Tần Kiệt gật đầu nói.  

 

“A… Chuyện này…”, Lâu béo gãi đầu, lúng túng không biết phải làm sao, cậu thật sự không ngờ, ầm ĩ cả buổi, cuối cùng Trương Uy lại là người của đại lý chuyển phát nhanh Thần Thông tại Đại học Công nghiệp Hồ.  

 

Đây chẳng phải gà nhà đá nhau hay sao?  

 

Nếu như cậu biết thì vừa nãy đã không tranh cãi một cách ngớ ngẩn như vậy.  

 

Giờ thì hay rồi, làm hỏng chuyện.  

 

Lâu béo gãi đầu: “Kiệt Tử, chuyện này nên xử lý thế nào?"  

 

Tần Kiệt nhìn chằm chằm vào Lâu béo: “Cậu nói xem nên xử lý thế nào?”  

 

“Cái này…”, Lâu béo lúng túng, nói: “Hay là ngày mai tôi đi xin lỗi nhé!”  

 

“Xin lỗi cái khỉ gì!”, Tần Kiệt không biết phải nói gì: “Đắc tội cũng đã đắc tội rồi, xin lỗi làm gì? Chúng ta là tổng đại lý của liên minh ba trường, cậu đi xin lỗi cậu ta, khác nào chứng tỏ thực lực chúng ta chưa đủ, còn phải đi nịnh bợ một cái đại lý cấp dưới như cậu ta à? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, chẳng phải chúng ta sẽ bị người ta chê cười hay sao?”  

 

Lâu béo: “…”  

 

Trong lòng cậu ta lại nghĩ: Nếu cậu không muốn tôi đi xin lỗi thì nói ra làm khỉ gì.  

 

Lải nhải suốt cả buổi, rốt cuộc nói như không nói.  

 

“Kiệt Tử, rốt cuộc cậu có ý gì?”, Lâu béo hỏi.  

 

“Như vậy đi. Đắc tội thì đắc tội. Dù sao cũng do cậu ta ra vẻ trước, cậu hù dọa cậu ta là đúng! Cho cậu ta một bài học, để cậu ta biết cách làm người!”, Tần Kiệt nói.  

 

Bộp!  

 

Lâu béo vỗ đùi cái đét, nói: “Được đó! Cậu ta muốn đánh thì đánh, sợ cái khỉ gì! Đắc tội thì đắc tội, đàn ông con trai, lớn hết rồi, sợ bóng sợ gió cái gì! Tôi thích nghe lời như vậy! Đây mới là Kiệt Tử trong suy nghĩ của tôi!”  

 

“Cút!”, Tần Kiệt liếc mắt.  

 

“Ha ha!”, Lâu béo vờ bỏ đi, sau đó lại trở về, nói: “Ngày mai, nếu cậu ta thật sự đến gây rối, cậu định xử lý thế nào? Đánh hay là…”  

 

“Đánh đánh đánh! Đánh cái con khỉ! Chúng ta là sinh viên, đánh nhau là trái với nội quy của trường, đến lúc đó, cậu cảm thấy trường học còn có thể cho cậu làm đại lý chuyển phát nhanh à? Tên mập chết tiệt này, làm việc mà không biết suy nghĩ. Động não, hiểu không?”  

 

Tần Kiệt tức giận quát lên.  

 

“Ha ha, có cậu dùng đầu óc rồi, cần gì tôi nữa? Tôi chỉ cần dùng nó với Liễu Nhi mà thôi!”, Lâu béo cười khoái chí.  

 

“…”  

 

Tên mập chết tiệt này bị sắc làm mờ mắt rồi.  

 

Tần Kiệt xem như đã hiểu.  

 

Lúc này đây, rốt cuộc anh cũng hiểu vào thời cổ “vua không tảo triều” có nghĩa là gì.  

 

Chính là giống như tên mập chết tiệt này, chơi gái đến mức mất trí.   

 

“Cười cười cái con khỉ! Đừng có cười nữa! Nếu ngày mai cậu ta lại đến, tôi sẽ khiến cậu ta ngoan ngoãn cúi đầu xưng thần!”, Tần Kiệt nói.  

 

“Thật à?”, Lâu béo không tin.  

eyJpdiI6ImZqM3NybXhUaEhzNG1YUE5wV2JVMGc9PSIsInZhbHVlIjoiTm1XeEhneDBzdXFSTzc1VE5aUXgxQnBHd2NMTUJmM1ZUNTJzVGtwZnZzcjF0RGFXVEgwWkVmeGVJWEE5MnlZNSIsIm1hYyI6Ijk2YWY5MmViNjRjNTYyOGQyZjcyMzNkODJiNWU0NTY0ZDg5YjhhMDJlMmNjNzc1NzJhMmY5ZjcyZWYwYjUxZWQifQ==
eyJpdiI6ImJnbEdqbCt5dFpsMnF6Q3NKT01QbVE9PSIsInZhbHVlIjoieEJzNEV4NnZFMERRYXN1YWRuaU1Ha3JHR0N1SUFXSGZpZUI1UzRPd2lncU5RMDRUMVlUWXlRUEUrejlUb01kN3ZyMzh4Q2prQlJpUVwvRFM2djZCS1JqdzhzVHhwbXRZVEV6OHBpK3BiRTdQTnIwTTVXVDFRXC8yazd2ODVoQmxhMGtZSWs4R1RObVVyS3VFek5xdUNPZHNxYXFncVQwTm9ZNklLbkNnazVid3hEUGpySEVaWkc4UnI3ZDRLaHEyM2siLCJtYWMiOiI1ODlhOGU3OTk5MTg0MjZhYzZjNjEzOWFkYTM5NmY0YjdhYWNlYzM4M2FmODg3Y2ZjMTYxMzBiN2FiZTA2NjM5In0=

“Được! Tôi tin cậu! Coi như tôi chưa nói gì cả! Cậu đã có biện pháp rồi thì chúng ta cũng không cần nói đi nói lại nữa, mau chóng thu dọn cho xong còn về. Mấy ngày nay trời lạnh, Liễu Nhi của tôi ở nhà một mình, chăn đệm chắc chắn rất lạnh, tôi phải mau trở về làm ấm giường, để Liễu Nhi không bị lạnh!”

Ads
';
Advertisement