Người có bằng cấp cũng không nhiều lắm.
Ngoại trừ giáo viên và sinh viên của những ngôi trường gần đó, thì hầu hết những người ở đây đều là công nhân làm việc trong trung tâm Quang Cốc.
Với nhóm đối tượng như vậy, muốn bọn họ bỏ tiền vào trung tâm thể dục thể thao là chuyện không thể nào.
Một tuần lễ đi được một lần là tốt lắm rồi.
Số lượng như vậy căn bản không đủ để một trung tâm thể dục thể thao duy trì hoạt động kinh doanh.
“Đất để xây dựng cái trung tâm thể dục thể thao đó là tài sản riêng của ông ta à?”, Tần Kiệt hỏi.
“Không phải!”, Tô Nhuệ lập tức đáp.
“À, vậy à!”, Tần Kiệt do dự hồi lâu: “Như vậy đi, cô đi điều tra xem quyền sở hữu đất thuộc về ai, xem đối phương có ý định bán hay không. Nếu có thì hỏi xem họ muốn bán giá bao nhiêu! Nếu giá cả hợp lý, tôi sẽ mua!”
“Hả?”
Nghe xong, Tô Nhuệ đờ ra.
Đầu cô liên tục phát ra tiếng ong ong.
Qua một lúc lâu sau, cô mới lấy lại bình tĩnh.
“Giám đốc Tần, anh có đùa không đấy? Trung tâm thể dục thể thao đó cũng không nhỏ đâu! Anh thật sự muốn mua lại nó à?”
“Đúng, chỉ cần giá cả phù hợp, tôi sẽ mua!”, Tần Kiệt nói.
“Được rồi! Giám đốc Tần, nếu anh đã nói vậy thì để tôi đi hỏi xem sao!”
“Ừm, có tin tức nhớ báo ngay cho tôi! Tôi chờ tin tốt của cô!”
“Được!”
Tút tút!
Kết thúc cuộc trò chuyện, Tần Kiệt mỉm cười.
Sở dĩ anh quyết định mua Trung tâm thể dục thể thao cũng không có lý do gì khác, ngoài việc đường Vũ Lạc vốn là tuyến đường kết nối khu Hán Xương và trung tâm Quang Cốc.
Mười năm sau, giá đất ở đoạn đường nằm gần Học viện thể dục thể thao thành phố Hán sẽ tăng lên rất nhiều.
Nếu như có thể mua lại, sau mười năm chắc chắn sẽ lời được một khoản lớn.
Chỉ không biết là chủ đất có ý định bán hay không.
Đương nhiên, bọn họ không muốn bán cũng không sao.
Dù sao hiện tại Tần Kiệt cũng không gấp.
Trước tiên cứ tập trung phát triển siêu thị, câu lạc bộ lò xo bạt nhún, cùng với đại lý chuyển phát nhanh đi đã, những thứ này cũng có thể kiếm lời được mà.
Vấn đề chỉ là lời nhiều hay lời ít mà thôi.
Ngoài ra còn có mục tiêu trong ngắn hạn và trong dài hạn.
Tần Kiệt vừa đi vừa suy nghĩ.
Thấm thoát, anh đã về đến ký túc xá từ lúc nào không hay.
Ký túc xá 115 to như vậy, nhưng hiện tại chỉ còn có một mình Tần Kiệt.
Quá mức trống trải.
Quá mức yên tĩnh.
Đã không còn bầu không khí tưng bừng, náo nhiệt như năm ngoái.
Thiếu hơi người ấy mà.
Haiz!
Tần Kiệt cảm thấy có chút lạc lõng.
Bước vào phòng 113.
“Ơ, không phải là Tần Kiệt à? Sao hôm nay lại rảnh rỗi đến ký túc xá của tụi này chơi vậy?”
Vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng trêu chọc của Vọng Vận Lai.
“Chậc, bây giờ trong ký túc xá chỉ còn lại có một mình tôi, chán quá đi mất! Nên chạy qua đây xem các cậu đang làm gì!”
“Còn làm gì nữa? Đánh CS thôi. Cậu có muốn chơi cùng không?”, Vọng Vận Lai nói.
“CS à, cũng được đó! Chơi online hả?”, Tần Kiệt hỏi.
“Bạn tôi ơi, chơi online phải bỏ tiền ra đó! Tôi không chơi nổi, chơi offline thôi!”
“Chơi offline à? Không thú vị gì cả! Cậu tạo tài khoản đi, tôi nạp tiền cho cậu! Chúng ta chơi online, thấy thế nào?”, Tần Kiệt đề nghị.
“Tần Kiệt, cậu không đùa với tôi đấy chứ?”, Vọng Vận Lai không dám tin.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất