Giấc mơ triệu phú (Mở Mắt Thành Tỷ Phú) - Tần Kiệt (FULL)

 

 Cậu đó.  

 

Bạn gái cậu đến tháng, cậu chạy đến nói với tôi để làm gì.  

 

Lỡ như Dương Liễu nghe thấy được, chẳng phải cô ấy sẽ nghi ngờ tôi có vấn đề sao.  

 

“Được rồi, đại ca, cậu tự đi pha đi! Chuyện này tôi không giúp được rồi!”, Lâu béo cũng không muốn tìm phiền toái, cậu ta vội vàng phủi tay bỏ trốn.  

 

“Haiz, cái tên mập chết tiệt, cậu…”  

 

Thế nhưng Lâu béo lại tỏ vẻ như không nghe thấy gì, giả bộ tập trung làm việc.  

 

Làm gì à?  

 

Cậu ta đang gấp chăn.  

 

Được rồi, gấp chăn thì gấp chăn, nhưng đáng nói ở đây là cậu ta gấp mãi không xong, khiến Tần Kiệt tức đến mức không nói nên lời.  

 

“Tần Kiệt, cậu bị sao vậy? Trông sắc mặt không được tốt lắm?”, Dương Liễu phát giác có chuyện gì đó.  

 

“Không, không có gì! Tôi chỉ muốn hỏi đường đỏ để ở đâu?”  

 

“À, đường đỏ à! Nó nằm ngay trên giá sách đấy, cậu tự đi tìm đi!”, Dương Liễu chỉ tay.  

 

“À, được rồi!”  

 

Tần Kiệt vội chạy đến đó, quả nhiên thấy được túi đường đỏ.  

 

Sau đó anh tìm một cái ly, đổ một ly nước sôi, pha thành một ly nước đường đỏ, đem đến trước mặt Tần Tuyết.  

 

“Tuyết Nhi, em uống hết đi cho ấm bụng!”, Tần Kiệt nói.  

 

Dương Liễu: “…”  

 

Tần Tuyết: “…”  

 

Ấm bụng.  

 

Lại còn đường đỏ.  

 

Người biết chuyện vừa nghe là đoán được ngay có ý gì.  

 

Ặc.  

 

Dương Liễu không nhịn được cười.  

 

“Được rồi, tôi không quấy rầy hai người nữa, hai người cứ từ từ trò chuyện với nhau đi!” Dương Liễu kéo Lâu béo ra khỏi phòng.  

 

Thoáng cái, trong phòng chỉ còn lại Tần Kiệt cùng Tần Tuyết.  

 

Nhưng lúc này Tần Tuyết đã ngượng chín mặt.  

 

Ánh mắt đáng thương một mực nhìn chằm chằm vào Tần Kiệt.  

 

Mãi một lúc lâu sau, cô mới nói: “Anh làm gì vậy hả? Giờ thì hay rồi, Lâu béo cùng Dương Liễu đi ra ngoài, còn hai chúng ta ở trong này là sao? Khách đuổi chủ à?”  

 

“Anh, anh đâu có nói muốn đuổi bọn họ ra ngoài đâu chứ?”, Tần Kiệt luống cuống.  

 

“Không có hả, anh pha đường đỏ làm cái gì! Tự anh uống đi!”, Tần Tuyết liếc mắt.  

 

“Nhưng, nhưng mà anh đâu có cái đó đâu, anh uống nó làm gì chứ?”, Tần Kiệt nói.  

 

“Ha ha”.  

 

Ở bên ngoài, Lâu béo không nhịn được cười.  

 

“Lâu béo chết tiệt, anh nghe trộm cái gì hả? Đi ra đây cho em!”  

 

“Ôi, sao em lại véo tai anh!”  

 

“Ai bảo anh nghe lén hả!”  

 

“Ôi, buông tay, buông tay đi mà!”  

 

…  

 

Bên ngoài vang lên tiếng hét thảm của Lâu béo.  

 

Tần Kiệt cảm thấy đau hết cả đầu.  

 

Sao anh lại có thể nói như vậy chứ.  

 

Đúng là ngu quá đi thôi.  

 

“Tuyết Nhi, ý của anh không phải vậy, thật ra anh chỉ…”  

 

“Hừ! Lần này em không so đo với anh, nhưng nếu còn có lần sau, để xem em xử lý anh như thế nào!”, thật ra, Tần Tuyết rất cảm động, nhưng ngoài miệng cô lại tỏ vẻ không muốn tha thứ cho anh.  

 

“Yên tâm, anh hứa sẽ không có lần sau đâu! Nhưng em không định uống ly nước đường đỏ này thật à?”, Tần Kiệt quơ quơ cái ly.   

eyJpdiI6IlNYWWhjNVNEeCtKOXdKQ3E0NFwvTE5RPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlN5VkpKcWFSK1RrYUNVWGFEN2p4ZUJsUVJkbWZcL2xhTjVQQTBHVDl1SDhiVGR2eGNrYzQ5SXNQUlM0Sm54RzFyIiwibWFjIjoiNWFhMTk3MDc5NGQwNGJmNGY2ZjVhMzY3ZmRjYzI2YWI2NzcxODE4MzExZGMxZGM0NDlhY2U5NjcxODhjZTlkZSJ9
eyJpdiI6IjJLWVp0OFRDcGg4Z1dXaWJsTjBtOVE9PSIsInZhbHVlIjoiNmlaNWRLNUhwZUFNcVdzYm4rOHlpbXJIdG92aDBST2ROd3RCYjFNaUNzU0lVUGVxZGx1b3FsSE54UTJVYjBJNGlxZDJMNndrTDVYR1JiXC9cL1plQXJiVnZ0WGlncE1zd1FFUVV0K1JkRlc1c0U5T1c4ZDM0ZHNxeEE3ZXBqMmdkaEpjY3FtVG9oeDRsR1YxYzJRNTU5XC9UNGxmelZXSVhxUlk1cXJsR1dDQlUxSkI3ZGliK3RFcFR5Qk1oY04xWjFsIiwibWFjIjoiZmIxY2E5Zjk1MTUwMjc2MDM4MzE5YjBkM2YyYjljNjJlZmJjY2Y4NjQ5NWVmMGNiMzhjNzQ3NWIxYTQ0ZjU5YyJ9

“Uống đi mà! Anh nghe nói con gái đến…” 

Ads
';
Advertisement