Bởi vì người vừa mới vừa lên tiếng đích thật là người họ chờ đợi đã lâu, Giang Lỗi.
Người phụ trách phần việc bên trường Đại học Công nghệ nam Hoa Hạ.
Lâu béo đột nhiên muốn đánh người.
Cái tên này.
Khi nãy tôi nói thì cậu không xuất hiện, vừa mới dứt lời giây tiếp theo đã thấy có mặt.
Đây không phải cố ý đánh vào mặt người khác à.
“Haha~”, Tần Kiệt cười nói: “Lâu béo không nhìn ra đấy nhỉ, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến liền!”
“Nói tôi cái gì cơ?”, Giang Lỗi ngồi xuống trước mặt hai người, cười hỏi.
“Haha, không có gì. Tên béo này nói cậu còn bận đi tán gái đấy!”, Tần Kiệt tìm cớ cho qua.
“Haha, Trương Lâu cậu nghĩ ai cũng giống mình hả, nhìn thấy gái đẹp là bất động không đi! Tôi đi làm việc quan trọng mà!”, Giang Lỗi lắc đầu, nở nụ cười.
Lâu béo lúc này cũng rất xấu hổ.
Cái chuyện này.
Khả năng khiến cậu ta mắc nghẹn rồi.
“Được rồi, không nói về Lâu béo nữa, nói chuyện chính đi!”, Tần Kiệt trở lại chuyện chính: “Tôi và Lâu béo đến tìm cậu là muốn thương lượng chuyện đại lý chuyển phát nhanh!”
“Chuyển phát nhanh?”, Giang Lỗi có chút nghi ngờ: “Đùa cái gì vậy, có bền được không?”
“Có, so với tái chế phế phẩm còn có hi vọng thành công cao hơn!”, Tần Kiệt nói.
“Hửm? Kéo dài hơn hả? Thật hay đùa vậy?”, Giang Lỗi cũng có hứng thú hỏi lại.
“Đương nhiên là thật rồi!”, Tần Kiệt đã sớm nắm bắt được tâm lý chuẩn bị thuyết phục.
Đại khái ý muốn nói là sự kết hợp giữa tình hình kinh tế hiện tại trước mắt và xu hướng phát triển trong tương lai của tỉnh Sở.
Anh còn phân tích về dự án tái chế phế phẩm trong khuôn viên trường, sau khi tốt nghiệp, ngộ nhỡ nhà trường muốn thu hồi và ủy thác lại cho sinh viên đại học thì lúc đó phải làm thế nào.
Khi nhắc đến vấn đề này Giang Lỗi cũng trầm mặc.
Sau khi nếm được trái ngọt từ dự án tái chế phế phẩm trong khuôn viên trường, cậu ta cũng không muốn từ bỏ dự án này.
Nhưng Tần Kiệt nói cũng đúng.
Dự án này nếu chờ sau khi cậu tốt nghiệp chưa chắc sẽ thuộc về cậu.
Hiện tại có tìm việc rồi lao động vất vả trong một tháng cũng chưa chắc đã thu được lợi nhiều bằng dự án tái chế phế phẩm.
Nếu không có dự án này, cậu ta sẽ phải đi tìm một công việc khác tiền lương cũng thấp hơn, quả thật không hề có hứng thú.
Cái này gọi là tiết kiệm thành xa hoa thì dễ nhưng từ xa hoa lại về tiết kiệm mới khó.
Đã quen với cuộc sống xa hoa đủ đầy, Giang Lỗi không muốn phải sống cuộc sống vất vả nữa.
“Cậu có thể đảm bảo dự án chuyển phát nhanh sẽ thu về lợi nhuận lớn hơn dự án tái chế phế phẩm không? Hoặc là không ít hơn?”, Giang Lỗi có chút lo lắng.
“Yên tâm đi cái này chúng tôi đã tính cả rồi, trường chúng ta tổng cộng có 160000 người! Là 160000 người đấy, một ngày mỗi người chúng ta có thể chuyển 500 đơn chuyển phát nhanh, 3 người là 1500 đơn chuyển phát nhanh, một đơn có giá 2 tệ, một ngày có thể kiếm được 30 ngàn, vậy 1 tháng sẽ là 90 ngàn!”
“Tôi, Lâu béo, cậu, còn có Tạ Quan Lâm và Tào Bác của trường Hoa Nông, 5 người chia đều mỗi tháng sẽ kiếm được 18 ngàn. Còn chần chừ gì mà không kí vào đây đi!”
“Với đơn chuyển phát nhanh, nếu một đơn là 2 đồng, một ngày không nhiều chỉ cần chuyển 100 đơn vậy tổng 300 đơn sẽ được 600! Một tháng sẽ được 18 ngàn!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất