Giấc mơ triệu phú (Mở Mắt Thành Tỷ Phú) - Tần Kiệt (FULL)

 

 “Cậu không tin đúng không? Cậu nghĩ mà xem, cậu béo thế này, Dương Liễu nhà cậu lại gầy như thế, cậu không nghĩ cho Dương Liễu nhà cậu à?”, Tần Kiệt nói.   

 

“Hả?”, Trương Lâu không nói, ngây ra.  

 

Một lúc sau, cậu ta gãi đầu: “Kiệt Tử, cậu nói có vẻ có lý đấy. Dương Liễu vẫn hay bảo tôi quá nặng, cô ấy chịu không nổi! Xem ra tôi nên giảm béo rồi, nếu không cô ấy bị bẹp mất thì làm sao?”   

 

Tần Kiệt: “…”  

 

Bẹp sao?  

 

Hình ảnh đó thật đáng sợ.  

 

Nhưng Lâu béo thật sự quá béo.  

 

Về lâu về dài, chuyện đó thật sự có thể xảy ra.  

 

“Khụ khụ~”  

 

Tần Kiệt ho khan vài tiếng.  

 

“Được rồi, nghỉ ngơi đủ chưa? Nếu nghỉ đủ rồi thì cùng tôi đi đến Đại học Công Nghệ Hoa Nam- phân hiệu Ngũ Xương tìm Tôn Xung!”, Tần Kiệt nói.  

 

“Nhanh thế?”, Trương Lâu ngẩn ra: “Nhà trường đồng ý rồi?”  

 

“Tôi đích thân ra tay thì có chuyện gì mà không xử lý được? Tôi nói cho cậu nghe, chủ nhiệm Lưu không chỉ đồng ý với đơn xin của tôi mà còn cho chúng ta sử dụng miễn phí một nơi”, Tần Kiệt khoe khoang.  

 

“Thật không?”, Trương Lâu hai mắt sáng lên, trở mình đứng dậy, lắc lắc cánh tay Tần Kiệt: “Không trêu tôi đấy chứ?”  

 

“Cái tay, cái tay của cậu kìa. Ban ngày ban mặt, tôi không muốn bị người khác hiểu lầm rằng cậu có suy nghĩ bậy bạ với tôi đâu. Mau bỏ tay ra!”, Tần Kiệt chỉ tay của Trương Lâu, vô cùng chán ghét.  

 

“Haha, lỡ tay, lỡ tay!”, Trương Lâu bỏ tay ra, cười haha.  

 

Khuôn mặt mập mạp đó mỗi khi cười lên nhìn giống cái đầu heo, mũm mĩm, từng tảng thịt rung lên. Tần Kiệt cảm thấy có chút buồn nôn.  

 

“Mau đi!”, Tần Kiệt liếc mắt với Trương Lâu, rồi đi về phía Đại học Công Nghệ Hoa Nam, phân hiệu Ngũ Xương.   

 

“Đợi tôi với!”  

 

“Không phải cậu nói là không muốn vị kia nhà cậu bị bẹp dí mà? Còn không đuổi theo, tập thể dục đi.  

 

Trương Lâu: “…”  

 

Ừ nhỉ, tôi muốn gầy đi một tý.  

 

Không để Dương Liễu của tôi bị bẹp dí được.  

 

Cố lên!  

 

Giảm béo.  

 

Gầy đi nào!  

 

Trương Lâu làm một động tác ra hiệu cố lên.  

 

Cố gắng đuổi theo Tần Kiệt.  

 

Tần Kiệt quay đầu lại nhìn, rồi lắc lắc đầu.  

 

Không nhịn được cười.  

 

Nhưng nói thật là Trương Lậu cần phải giảm béo.  

 

Cậu ta nặng hơn trăm cân nằm đè lên người Dương Liễu.  

 

Dương Liễu không bị bẹp dí mới lạ!  

 

Nói như thế thì gầy một tý mới tốt.  

 

Gầy có phúc.  

 

Hihi~

Một lát sau, trong sân thể dục của trường Đại học Công nghệ nam Hoa Hạ.  

 

“Kiệt Tử, cũng sắp 20 mươi phút rồi, Giang Lỗi vẫn chưa đến, có phải không muốn hợp tác nữa không?”, Lâu béo liếc nhìn thời gian, chưa đầy 5 phút nữa là được 20 phút rồi, cậu đã có chút gấp gáp.  

 

“Gấp cái gì chứ? Nói không chừng người ta có việc bận chẳng hạn? Đợi thêm chút đi!”, Tần Kiệt không mấy quan tâm.  

 

“Thật ngại quá, vừa rồi có chút việc cần xử lý nên đến muộn để mọi người chờ lâu rồi!”  

 

Tần Kiệt vừa mới dứt lời, sau lưng đã truyền đến giọng nói của người đàn ông.  

eyJpdiI6IkEyTmhCaWJFUEVCTVl4UXZTQ09UOEE9PSIsInZhbHVlIjoicXlNbjN5QllWVHhLamNnRllKR256MU9jMjVZN0xab292XC9DbmsxZE1QOWQ1T0JFVFRMNzBMMVlwM0tcL1oyU0luIiwibWFjIjoiM2M3ZTNmYjFjN2Q0ZDE1YjJiYTU5ZjA1ZGFlNDk3YWJiZmMwY2U5MGIyMTY2NGQ1ZGJhYjkwMzhmNmExYjJiNiJ9
eyJpdiI6IkpVZmVEUFhiNU9HeXpxaEUzVElwUWc9PSIsInZhbHVlIjoicEF1YTFQMXo4UUh5WkY1anpwVjd2K1lBWk91WE5sTHBaeDJvTCtqZldFeDFZYkJvUjcwZTFUSGRoa0Ywa3NpdjhBOUtiZ3ZTcG1kdmE0OUFRWk1aUkw1K1dQXC9aMlRkdFQ3QXQ3c1lWSldRRHljRTJDZ3JzN2xVakJUdTVPWmdmV2YwemRuejNmalh2RVhSblRvZEtZNTl0VzdOZDNrdW1PUHM4a0cxTFR0dUdUUlc1Nnk4RzVrSEJVYWFBcVo2MlFWM3NGYkVocjVQOUM1UTZYcUlSSEFlODBBcVBXNlJJenpqZlpLcWQ1em89IiwibWFjIjoiMjRhZjA4NGI5MmNiN2UwODJkYjJkOTNhZGFmMzJjZmQxYTYwNDdiYWE0MTMwYmI0ZWQ1MTliYTgzMTQwZmExMiJ9

Hai người nhất thời sửng sốt. 

Ads
';
Advertisement