Giấc mơ triệu phú (Mở Mắt Thành Tỷ Phú) - Tần Kiệt (FULL)

 Cái gì vậy.  

 

 

Chơi điện tử cũng không xong.  

 

Quá hống hách rồi.  

 

Ơ, không đúng, Kiệt Tử nói không đến kịp thì không kiếm tiền.  

 

Mẹ kiếp!  

 

Cái này không được.  

 

Trương Lâu vội vàng mặc quần áo, đi giày rồi chạy vội ra ngoài.  

 

“Tôi nói này Béo ơi, mới sáng sớm ngày ra, cậu làm cái trò gì vậy? ồn chết đi được!” Khương Tiểu Nha phàn nàn.  

 

“Cậu ngủ đi, liên quan gì đến cậu!”  

 

Rầm~  

 

Trương Lâu giơ ngón tay thối với Khương Tiểu Nha rồi đóng cửa chạy đi.  

 

“Mẹ kiếp! Trương Lâu kiêu thế nhỉ. Tinh Tử, cậu nói xem cậu ta với Kiệt Tử đang làm cái gì vậy?”  

 

“Có trời mới biết. Có lẽ việc thu mua phế liệu bắt đầu rồi. Haiz, không nói nữa, hôm qua chơi đến nửa đêm, buồn ngủ quá, ngủ thôi!”  

 

“Cũng đúng, ngủ tiếp đi!”  

 

Khương Tiểu Nha và Vương Tinh tiếp tục ngủ.  

 

Trương Lâu vội vàng chạy tới tòa nhà dạy học.  

 

Một phút.  

 

Hai phút.  

 

Ba phút.  

 

Bốn phút.  

 

Bốn phút năm mươi giây.  

 

Bốn mươi giây.  

 

Ba mươi giây.  

 

…  

 

Mười giây.  

 

Nhìn thấy rồi, nhìn thấy rôi. Cuối cùng cũng nhìn thấy biển hiệu của khu giáo vụ.  

 

Trương Lâu vẫy vẫy tay với Tần Kiệt, vội vàng dừng lại thở hổn hển.  

 

Mồ hôi lấm tấm trên trán.  

 

Để đến đúng giờ, cậu ta đã chạy rất nhanh.  

 

Thở không ra hơi.  

 

Có thể nói là cực kỳ mệt mỏi.  

 

Cuối cùng cũng nhìn thấy Tần Kiệt rồi, cậu ta đương nhiên là dừng lại thở lấy hơi rồi.  

 

Phù phù!  

 

Hít vào từng ngụm lớn.  

 

Tần Kiệt đi về phía Trương Lâu.  

 

“Coi như cậu biết điều, không đến muộn!”, Tần Kiệt đá một phát.  

 

Phốc~  

 

Trương Lâu ngã xuống đất.  

 

“Á, cậu đá tôi làm gì? Tôi mệt gần chết đây này!”, Trương Lâu thở hổn hển.  

 

“Không tạo áp lực cho cậu thì cậu không tiến bộ!”, Tần Kiệt cười.  

 

“Nhưng, nhưng cậu không cần bắt tôi trong năm phút phải chạy đến, cậu, cậu có biết, mệt, mêt chết đi được, so với, so với đi cùng với con gái còn mệt hơn!” Trương Lâu nói không ra hơi.  

 

Phốc~  

 

Tần Kiệt suýt thì phun nước trong miệng ra.  

 

Cậu đó.  

 

Chạy bộ thôi cũng liên hệ so sánh với con gái được.  

 

Cậu thật là giỏi.  

 

Một đại diện tiêu biểu cho bộ não của phụ nữ.  

 

Tần Kiệt lại đá một phát.  

 

“Tôi bảo cậu chạy là muốn tốt cho cậu”.  

eyJpdiI6ImZudEtMZEFSOEZUaXV4RFlzd0tlK2c9PSIsInZhbHVlIjoiUzBMUXQwNmU4VG12enZcLzUrMEZraTFIS3VPcUROUzZQNkwzdUNJMHpiVW54dm5nNzNNQU9EK3J2RTRaVENiRHUiLCJtYWMiOiJjMzZmYTFiMzlmNjY1ZjcyN2FmMTA1NjMzOGYwM2RiYjk1YmZhZDMzZWM0ZWZmYTk1MjUzYjUxZjFjNjJiYmE0In0=
eyJpdiI6IkxVTDhVZm1vOFN6d0xMakhBY1J2QkE9PSIsInZhbHVlIjoiNDFWU0FabGlKTlpmbXRHXC8wZ0JBVDBcL0d0c3JUd3VDT3dpTUV3YkpGNXVTRkJHZlpoRDYrcHBYUnhMdUlTTmE4YnlTZ1JEUExkcnQ4ajBLRURDdVowVXFPWk5POUlNTFV3WVhQWDFjU2lwV2FJdFhvVzlIOWRkMlcyY3dYNUFMRlcwTXQ3dUl6MTVEcXBmRkpIZ29qXC9sZDRESXRnZ243T2hMd0I2WW1BTTlQWDMxdFBVeXVvcVwvQVF6WVJGTzZzZ0cyRk52U2Z1T0FXUFJIZXdWNXJKKzY5eXIxR2tyV2hvMmVxTFwvdVwvRmtoZVZKU3ArSnRUZGdJanR3XC9oSHVKTERJd3JhdmFwSThjb2M0SUhIMDdMVDNxOXVvakhoVzRHdUQ5Q3JRdGl4U3Z3PSIsIm1hYyI6ImVjM2M4YmFjYjEzZGNmZjYyZjljNzJjNzhlOTQxYTcxNzM0Njg4ZWRjZDdkMzU0ZTM4YzQ2NjcwZDE1ZDcwMWYifQ==

Ads
';
Advertisement