Giấc mơ triệu phú (Mở Mắt Thành Tỷ Phú) - Tần Kiệt (FULL)

 

Chủ nhiệm Lưu im lặng.  

 

Một bản đồ về vị trí địa lý của nhà ngói xuất hiện trong đầu ông.  

 

Đúng vậy, như Tần Kiệt nói, vị trí của nhà ngói rất đặc biệt.  

 

Tuy rằng tuổi của căn nhà đã lâu lắm rồi, không còn sử dụng được nữa.  

 

Nhưng nếu dọn dẹp sạch sẽ, sửa sang lại một lượt, dùng nó để làm văn phòng chuyển phát nhanh thì sẽ là một nơi rất tốt.  

 

Từ đây có thể thấy, Tần Kiệt đã bỏ ra rất nhiều tâm tư.  

 

Không phải là suy nghĩ nông nổi.  

 

Con mắt tinh tường, có sự quyết đoán, còn là một người khá trầm ổn.  

 

Là tố chất của người khởi nghiệp.  

 

Chủ nhiệm Lưu càng nghĩ càng cảm thấy thằng nhóc Tần Kiệt này rất có đầu óc.  

 

Càng nhìn Tần Kiệt, ông càng thích.  

 

Một lúc lâu sau.  

 

Ông mở miệng.  

 

“Ừ, em nói có lý! Cá nhân tôi không có ý kiến gì về việc nhà ngói. Em hãy ghi rõ vào đơn đăng kí, sau đó tôi sẽ đề cập nó với hiệu trưởng”.  

 

“Em cảm ơn chủ nhiệm Lưu!”, Tần Kiệt cười.  

 

Nếu chỉ là việc giành được quyền đại lý ba trường thì rất dễ.  

 

Nhưng nếu muốn tìm kiếm một văn phòng miễn phí thì không dễ.  

 

Bây giờ chủ nhiệm Lưu đã đồng ý rồi.  

 

Tất nhiên anh rất vui mừng.  

 

“Đừng vui mừng sớm quá, hiệu trưởng vẫn còn chưa đồng ý đâu, đợi có chỉ thị của hiệu trưởng rồi em vui mừng cũng chưa muộn! Còn gì cần thầy giúp nữa không?”, chủ nhiệm Lưu hỏi.  

 

“Hết rồi ạ, chỉ có vậy thôi. Em không làm phiền thầy những cái khác nữa ạ”, Tần Kiệt nói.  

 

“Ừ, rất tốt, không có việc gì nữa thì quay về lớp học đi!”  

 

“Buổi chiều em không có tiết học ạ, nên em ở đây nói chuyện với thầy”.  

 

“Thằng nhóc này, bớt bớt đi! Nói chuyện với em thì tôi làm việc kiểu gì? Đừng ở đây nữa, mau cuốn xéo đi! Có em ở đây thầy không làm việc được!”  

 

“Haha, nếu đã như vậy thì em về đây! Thầy làm việc đi ạ!”  

 

“Biến đi!”  

 

“Haha!”  

 

Tần Kiệt rảo bước ra khỏi văn phòng của chủ nhiệm Lưu.  

 

Sau khi đi ra, anh vô cùng hưng phấn.  

 

Mặc dù chủ nhiệm Lưu nói anh không nên vui mừng quá sớm, hiệu trưởng vẫn chưa đồng ý.  

 

Nhưng anh có thể tưởng tượng ra cảnh đó.   

 

Chủ nhiệm Lưu đã nhận thuốc lá và rượu của anh nên chắc chắn sẽ giúp anh xử lý việc này.  

 

Tất cả chỉ là vấn đề thời gian.  

 

Tiếp theo đây, việc anh cần làm là liên lạc với người của Đại học Công Nghệ Hoa Nam- phân hiệu Ngũ Xương và Đại học Nông Nghiệp Hoa Trung.  

 

Không thể chỉ mỗi mình anh hành động mà hai trường còn lại không có động tĩnh gì.  

 

Sau khi ra khỏi văn phòng giáo vụ, anh lập tức gọi điện cho Trương Lâu.  

 

“Đang ở đâu đấy Béo?”  

 

“Đang ở kí túc xá chơi điện tử”.  

 

“Mẹ kiếp! tôi ở bên ngoài chạy đôn chạy đáo, cậu thì ở kí túc xá chơi điện tử hưởng phúc, được đấy! Đừng chơi nữa, mau cút ra đây cho tôi!”, Tần Kiệt hét lên.  

 

“Hehe, Kiệt Tử, tôi vừa mới vượt qua cửa thứ ba, sắp vượt qua cửa thứ tư rồi, có thể…”  

 

“Không được! tôi cho cậu 5 phút, mau đến dưới tòa nhà giáo vụ gặp tôi! Nếu không thì cậu đừng mong kiếm tiền nữa!”  

 

Tút Tút~  

 

Anh lập tức cúp điện thoại.  

eyJpdiI6IjRnM250QU1SdTQ1WmpoUkNLSFNhWWc9PSIsInZhbHVlIjoiWUI1bm80KzNhTTlUditMOFlUTzhOQmFOMWM3b0ZvN0hHU2ljSlZUNGpHbEo4UHFRRmRma1lHeWw4WkNOQ0Y0KyIsIm1hYyI6IjdmYzA2YWZlYzRjNDZkZmVkODU1MmJjMTM3OWM1YjA3MWEyZmU1MDNmODZjYmMzY2UyOWZjMTdjZTQ4N2VmODMifQ==
eyJpdiI6ImR5T21mQzdqbWdDa2VkY3c0RHNrNnc9PSIsInZhbHVlIjoidVhTem44VU82SWNvaUlsTGtORzNQRXhEMVJxZzJKOG5DdTdVNTFcL0ZuMEQ0UDdMd0ptUzViWmIrOGJvVjRTOWhDUUU4YzVPZTlLdG9lcjJcL0l0d1czaWs1c3E2Y2JKS0dmZlJkcFwvRGh1Sk40cHZ5cGc1eEF0RU5kMGhHRlJCblg5VTZjMTBRVnlacnp2NkEzektlemt3MnV0a3AzZTJcL0EyMmhQNEcxdmhcL2Vkd3pHOWNNTmk4UVBZNndPUGk2dE9HNzFMK0x3N24rR2ZMOHFxXC9ma2c5QT09IiwibWFjIjoiMWU1MWMyM2ViM2I1MDE2Zjg0NDQzZDUxZTJmN2MzYTJiZjY0NTcxYjBiZmY3MTRlZGUyNTIxOTM5OGIwNGYzMCJ9

Trương Lâu sững sờ, có chút mơ hồ. 

Ads
';
Advertisement