“Đã có chút tiến triển, chắc sắp được rồi!”, Tô Nhuệ nói.
“Được, tốc độ phải nhanh! Cô nghỉ ngơi trước đi, tôi hỏi giám đốc Châu!”
“Không thể nói thêm chút nữa sao? Người ta đang cô đơn đó!”
Tút tút~
Tần Kiệt không cho cô ấy một cơ hội nào, anh trực tiếp cúp máy.
Sau đó anh gọi cho Châu Phàm.
“Giám đốc Tần, có chuyện gì vậy?”
“Chuẩn bị chương trình như thế nào rồi?”
“Hòm hòm rồi!”
“Chủ đề là gì?”
“ Vẻ đẹp Kiệt Tuyết, trợ lực Thế vận hội!”
“Vẻ đẹp Kiệt Tuyết, trợ lực Thế vận hội sao?”, Tần Kiệt nói đi nói lại mấy lần: “Ừm, chủ đề này rất được! Cứ quyết như vậy đi! Anh chọn khách mời tham gia xong chưa?”
“Ổn thỏa rồi, có chủ nhiệm văn phòng đường phố khu vực Nam Hồ, có đội trưởng cảnh sát khu vực và một số giáo sư đại học…! Việc còn lại là tùy thuộc vào giám đốc Tô!”
“Ok, bên anh cẩn thận chú ý xem có thiếu sót gì không. Nếu không có vấn đề gì, đợi phía giám đốc Tô có kết quả, chương trình của chúng ta sẽ chính thức bắt đầu!”
“Chuyện này, giám đốc Tần yên tâm, nhất đinh sẽ không làm lỡ dở kế hoạch của anh đâu!”
“Ngoài ra, việc quan trọng nhất chính là người cầm đuốc Olympic, nhất định phải để tâm. Chúng ta phải toàn tâm toàn lực ứng phó với chuyện này, bởi vì nó liên quan đến kế hoạch mở rộng Kiệt Tuyết trong tương lai! Bước này đã xong, bước tiếp theo rất dễ xử lý!”
Tần Kiệt lại nhấn mạnh.
“Tôi biết rồi, dốc toàn lực để ứng phó!”
“Ừm, tôi cúp máy đây! Nguyên tiêu vui vẻ!”
“Nguyên tiêu vui vẻ!”
Sau khi cúp điện thoại, Tần Kiệt thở phào nhẹ nhõm.
Hiện tại, anh chỉ thấy có Châu Phàm và Tô Nhuệ là hai người có khả năng làm việc.
Sắp tới nếu muốn mở rộng thì nhất định phải tuyển dụng thêm nhiều nhân tài hơn.
Xem ra, phải thông báo với bộ phận nhân sự bắt đầu chuẩn bị kế hoạch tuyển dụng nhân tài rồi!
Đêm nay, Tần Kiệt đột nhiêm cảm thấy có chút áp lực, anh trầm tư suy nghĩ hồi lâu.
Đến nửa đêm mới đi vào giấc ngủ.
Lúc anh tỉnh dậy đã là ngày 16 tháng Giêng.
Năm nay là năm Hợi.
Ngày 16 tháng Giêng là ngày trở lại trường.
Anh vẫn chưa kịp đứng dậy thì điện thoại đã đổ chuông.
Anh lấy điện thoại nhìn qua, là Tần Tuyết gọi đến.
“Tuyết Nhi, sáng sớm ngày ra có chuyện gì vậy?”
“Hừ! Hôm trước em mới nói với anh mà anh đã quên nhanh như vậy rồi sao?”
“Nói từ hôm trước sao?”, Tần Kiệt ngẩn người, đột nhiên vỗ mạnh vào đầu: “Ồ, anh nhớ ra rồi, em đến nơi rồi!”
“Anh vẫn còn nhớ sao? Anh nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi?”, Tần Tuyết chất vấn.
“Chết toi! 8 giờ rồi!”
“Anh còn biết là 8 giờ rồi hả? Tần Kiệt này, để em nói cho anh biết, em cho anh 30 phút để đến nhà ga, nếu không, anh không xong với em đâu! Hừ!”
Tút tút~
Co ấy cúp máy rồi.
Tần Kiệt luống cuống.
Anh vội vàng mặc quần áo, rửa qua mặt rồi lao ra ngoài.
“Vẫn chưa ăn sáng mà?”
“Con không ăn đâu! Hai người ăn đi!”
“Thằng bé này, làm ông chủ rồi sao vẫn còn hấp tấp như vậy?”
“Con nó lớn rồi, có chuyện riêng, bà quản nhiều như vậy làm cái gì chứ? Để ý nhiều quá, nó không thích đâu!"
“Hừ, tôi không biết sao? Cần ông nhiều lời à?”
Bố Tần: “…”
Dù sao tôi cũng có ý tốt nhắc nhở bà.
Sao bà lại trách ngược tôi chứ?
Đúng là làm phúc phải tội mà!
Vẫn là ngậm miệng lại thì hơn.
Bố Tần im lặng ăn sáng, mặc kệ mẹ Tần.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất