Giấc mơ triệu phú (Mở Mắt Thành Tỷ Phú) - Tần Kiệt (FULL)

 

"Mẹ, con muốn hỏi mẹ một chuyện!"  

 

"Hỏi cái gì?", mẹ Tần có chút không tập trung, một lòng một dạ chú ý đến Kiệt Tuyết.  

 

"Nếu, con nói là nếu đấy nhé. Sau khi mẹ có 10 triệu tệ, không làm việc nữa thì mẹ có thể sống an nhàn ổn định không?", Tần Kiệt hỏi.  

 

"Đương nhiên không thể!", mẹ Tần không hề nghĩ ngợi liền trả lời.  

 

"Tại sao ạ?", Tần Kiệt lại hỏi.  

 

"Còn cần phải nói sao? 10 triệu tệ là con số lớn, nhưng miệng ăn núi lở, sớm muộn cũng có một ngày ăn hết!", mẹ Tần giải thích.  

 

"Như vậy không phải là đã rõ rồi sao!”, Tần Kiệt mỉm cười, gọt một quả táo cho bố Tần.  

 

"Rõ cái gì chứ? Kiệt Tử, con nói rõ ra xem nào, mẹ không hiểu!", mẹ Tần nghe xong không hiểu ra sao.  

 

"Mẹ, siêu thị Đường Thị đã giảm giá 50% một tuần rồi đúng không?", Tần Kiệt hỏi.  

 

"Đúng vậy. Bởi vì bọn họ giảm giá 50%, cho nên đã lôi kéo hơn một nửa lượng khách chỗ siêu thị con qua đó!", mẹ Tần nói.  

 

"Mẹ, bọn họ đã giảm nửa giá được một tuần rồi, nếu tiếp tục giảm, mẹ nghĩ bọn họ còn có thể cầm cự được bao lâu?"  

 

"Cái này...", mẹ Tần ngây ngẩn cả người.  

 

"Hơn nữa, trong siêu thị còn có rất nhiều gian hàng của các nhà sản xuất, nhà sản xuất bày hàng ra đó bán trước, siêu thị không trả tiền, nhà sản xuất cử người đến bán hàng của họ trong siêu thị. Giảm giá một hai ngày còn được, nếu giảm giá vô thời hạn, siêu thị có thể cầm cự được, nhưng còn nhà sản xuất thì như thế nào? Bọn họ có thể sao?"  

 

"Làm kinh doanh đều là vì chạy theo lợi nhuận! Siêu thị Đường Thị muốn dồn ép con, không quan tâm đến lợi ích của nhà sản xuất mà làm ẩu làm càn. Theo thời gian, các nhà sản xuất sẽ bất mãn!"  

 

"Trừ khi siêu thị Đường Thị có thể xuất chiêu, khiến cho con phải đóng cửa! Đáng tiếc bọn họ không làm được!"  

 

"Cho nên..."  

 

Tần Kiệt lại gọt cho mẹ Tần một quả táo khác: "Xem ra siêu thị Đường Thị đã lôi kéo được không ít khách hàng của con, nhưng bọn họ cũng được cái nọ mất cái kia! Làm ơn mắc oán!"  

 

"Ý con muốn nói là... Siêu thị Đường Thị sẽ không cầm cự được lâu nữa đúng không?", mẹ Tần cố gắng hiểu ý của Tần Kiệt.  

 

"Vâng, ý của con là vậy! Làm kinh doanh ấy mà, chỉ cần không bị phá sản thì sẽ còn cơ hội để phản kích, xoay chuyển tình thế! Hơn nữa, nếu phá sản, cũng có thể đứng dậy, thua keo này bày keo khác! Huống chi siêu thị của con trai mẹ chỉ là ít khách hơn, cũng không phải là chịu thiệt hại nghiêm trọng!"  

 

“Mấy ngày gần đây siêu thị Đường Thị làm ăn thua lỗ! Mẹ, mẹ đừng bận tâm lo lắng nữa. Cũng đừng nghe người ngoài nói cái gì! Mẹ cứ yên tâm mà tận hưởng cuộc sống đi!”  

 

Rắc~  

 

Tần Kiệt cắn một miếng táo.  

 

Bố Tần mỉm cười.  

 

“Nghe thấy chưa? Tôi đã nói là đừng cuống cuồng lên rồi mà bà còn kéo con nó đến hỏi cho bằng được! Thật đúng là! Đừng nghĩ linh tinh nữa, ngủ sớm đi, mai còn đi làm!”, bố Tần cười cười đi vào phòng ngủ.  

 

“Kiệt Tử, những gì con nói là thật sao?”, mẹ Tần vẫn có chút lo lắng.  

 

“Ừm, đều là thật, mẹ yên tâm đi!”, Tần Kiệt gật đầu nói.  

 

“Tốt rồi, tốt rồi! Suýt chút nữa dọa mẹ đó! Không sao là tốt! Nghỉ ngơi sớm đi, mai còn phải đi học đó!”, cuối cùng mẹ Tần cũng cảm thấy yên tâm hơn một chút.  

 

“Mẹ, con có một đề nghị!”  

 

“Con nói đi!”  

 

“Mẹ đừng tiết lộ những gì con đã nói với mẹ cho người ngoài biết, cũng đừng nói rằng siêu thị Kiệt Tuyết là của con trai mẹ! Phải giữ bí mật!”  

 

“Chuyện này thì con yên tâm đi, mẹ của con không có ngốc như vậy đâu, ngủ sớm đi!”  

 

“Vâng! Chúc mẹ ngủ ngon!”  

 

Thấy mẹ Tần bước vào phòng ngủ, cuối cùng Tần Kiệt cũng thở phào nhẹ nhõm.  

 

Nói anh không lo lắng, chắc chắn là giả.  

 

Nhưng anh cần phải giữ bình tĩnh.  

 

Dù sao anh cũng là người chèo lái siêu thị.  

 

Anh ăn nốt miếng táo trong tay sau đó về phòng ngủ.  

 

Anh lập tức gọi điện thoại cho Tô Nhuệ.  

 

“Giám đốc Tần vẫn chưa ngủ sao?”  

 

“Ừ. Cô thì sao? Ngủ rồi à?”  

 

“Vẫn chưa? Sao vậy? Nhớ tôi à?”  

eyJpdiI6ImY1eWZuUFI0ekM2RFFSWFp4NHBCeHc9PSIsInZhbHVlIjoiTmhOMERSWjZGWmNBbFdLTGxQdDUrTnkwYTQ4R0l2RjFoQTlYbVwvQlBRalo3ZGFXWmUwU0tKZHdEVkw3ZW5TQisiLCJtYWMiOiJiZDdlZTljNDE2NGE3OGNlNGQzNjZhNDUxODA4YjViYTM1NjBjMzEwYzI0ZjRhNzFiY2JlMTIxZjgwMzFkYTk4In0=
eyJpdiI6InNTNWtoUkNSK1N0cm16TDRyWDBDR1E9PSIsInZhbHVlIjoicDJUbDZKWHI5QjJ6bDBGTVQ0OG1sTVBSS2gwdlBaZUhzbzFabVB2S1oxekJvN1UzV3pEMXphRDhHTUo2RklpU2VFREs4TkZsbzBqallxK1FKVDVNbVQ0SlIyZkQxRVM3dDNOTTVoU1wvZm5SdW1aTjB2Kzl3ejk0cjR6cVNISmdxcXk2Qnk0b3Nya01KSHU3TE85dnREY1Y4MU8xZHRXWm1pRjFvZVBXQjRkYmZwYmtqRXRlZlNhUjNiT2ZrSm5CUDljdko4cEtqOWQ3TEJ5THRqN012MXFwazVIVHhKYVJvY2pGSFNrQ1RMZHhWWXBTOGZkZ0cxMmtkQWRlajlVVVhjaktLVXlpR01DdVNRRU5BaW9nSXpQZGxtenVNQ0FCeThWUG84OUpIRlpXdmROMWlIUFBWSzZSdWpVcVlTNjhnWFVCY0MzamdrbDc3OElJZWw1aDFqdzZPZGV3XC9YRndDNHdJQnJ0XC9rNTZrPSIsIm1hYyI6IjUyZTI0MTcwMGRjYzIwZTQ1MDAwY2FmYTk3NmZlZDIzZDcxMzIzMTAzNzhhNTJjYTdlNTI1ZWE4NWQyZDc3NzMifQ==

“Đừng đùa nữa, nói vào chuyện chính nhé! Chuyện tôi giao cô làm đến đâu rồi?” 

Ads
';
Advertisement