Giấc mơ triệu phú (Mở Mắt Thành Tỷ Phú) - Tần Kiệt (FULL)

 

Còn Tần Kiệt đã đi ra ngoài, bắt một chiếc taxi, gấp rút chạy tới nhà ga Hán Xương!

Khi Tần Kiệt vội vã đến nhà ga Hán Xương, Tần Tuyết đã sớm phồng má ngồi trên vali chờ không biết được bao lâu rồi.  

 

“Anh thế mà lại muộn ba phút rồi đấy!”, Tần Tuyết đưa tay lên nhìn đồng hồ.  

 

“Chậc chậc, đi muộn chút thôi, cũng may chỉ mới có ba phút!”, Tần Kiệt thở hồng hộc từng hơi một, còn đang giải thích, mồ hôi trên trán như mưa không ngừng tuôn ra.  

 

“Hừm! Thấy bộ dạng thở không ra hơi của ngươi, bổn cung hôm nay không trách tội ngươi nữa!”   

 

“Thật sao? Haha, anh sớm biết Tuyết Nhi sẽ không trách anh đâu! Chúng ta đi thôi!”, Tần Kiệt ôm lấy Tần Tuyết, trông vô cùng vui mừng, thiếu chút muốn ăn tươi nuốt sống con gái nhà người ta.  

 

Tuy nhiên.  

 

“Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha!”  

 

“Hửm? Còn muốn phạt nữa sao?”, nụ cười trên mặt Tần Kiệt cũng đông cứng lại, trợn tròn hai mắt nhìn.  

 

“Đương nhiên phải phạt!”, Tần Tuyết nói.  

 

“Đừng như vậy, anh mệt lắm rồi, em xem chân cũng sắp mềm nhũn ra rồi! Tha cho anh đi!”, Tần Kiệt chua xót cầu xin.  

 

“Chân chỉ mềm ra thôi, cũng không phải đã tàn phế! Không sao đâu, hình phạt nhẹ thôi, rất nhẹ!”, Tần Tuyết nói.  

 

Tần Kiệt: “...”  

 

Tần Kiệt mang vẻ mặt thống khổ hỏi: “Nhẹ cỡ nào đây?”  

 

“Rất nhẹ nhàng thôi!”, Tần Tuyết cười nói.  

 

“Nhẹ là nhẹ thế nào?”, Tần Kiệt không biết phải làm sao.  

 

“Cõng em, kéo vali đi!”, Tần Tuyết giơ tay lên lại chỉ xuống dưới vali.  

 

“Hả? Vậy mà còn nói là nhẹ?”, Tần Kiệt ngẩn người.  

 

“Làm sao? Không muốn tiếp nhận hình phạt à?”, Tần Tuyết nhướng mày, nghiêm mặt nhìn.  

 

“Không, không. Anh chấp nhận, chấp nhận!”, Tần Kiệt cuống quýt đổi giọng điệu.  

 

“Vậy còn không nhanh lên chút?”, giọng điệu của Tần Tuyết đã lạnh đi ba phần.  

 

“Tuân mệnh, thưa hoàng hậu!”  

 

Tần Kiệt vừa cõng Tần Tuyết, lại vừa kéo vali tạo thành một cảnh tượng lạ trong nhà ga.  

 

Tách~  

 

Có vị khách thích chụp ảnh đã chụp lại một tấm hình.  

 

Trong bức ảnh, Tần Kiệt mồ hôi nhễ nhại, trên lưng cõng một cô gái trẻ, trong tay còn kéo vali giúp cô cảnh tượng vô cùng ấm áp.  

 

Không lâu sau trên mạng có một blog đưa tin.  

 

Chủ đề là – Đây chính là tình yêu.  

 

Sau khi blog kia đưa tin, nhiều người đã bị tài văn chương của blogger thuyết phục, lần lượt tái bản.  

 

Mà Tần Kiệt và Tần Tuyết trong bức ảnh lại trở thành chủ đề được bàn tán sôi nổi.  

 

Những điều này Tần Kiệt và Tần Tuyết đều không biết.  

 

Đồng thời, Tần Kiệt vẫn cõng Tần Tuyết trên lưng đi về phía trước.  

 

Cứ tiếp tục bước đi.  

 

Thật vất vả mới đến được quán bà chủ bán sủi cảo.  

 

“Có muốn ăn sủi cảo không?”  

 

“Không ăn!”, Tần Tuyết từ chối.  

 

“Em đã ngồi xe lửa cả một đêm rồi, không ăn chút gì sao có thể được chứ? Sao vậy, dù gì cũng ăn chút nha?”, Tần Kiệt quay đầu nhìn Tần Tuyết.  

 

“Hừm...Vậy thì ăn tô mì trộn đi! Cả tháng nay rồi em chưa được ăn!”, Tần Tuyết chống cằm suy nghĩ nói.  

 

“Được! Vậy thì đi ăn mì trộn Hán Xương! Đi thôi!”   

 

Hai phút sau, một đôi tình nhân xuất hiện trong một tiệm mì trộn gần nhà ga Hán Xương.  

 

Chính là Tần Kiệt và Tần Tuyết.  

 

Hai người mỗi người ăn một tô mì.  

 

Mỗi người còn gọi một bát đậu phụ sốt tương.  

 

Đương nhiên còn có bún tổ.  

 

Ăn đều là đồ ăn nóng hổi.  

 

Thật quá đã đi.  

 

Nửa tiếng sau, hai người mới diệt sạch mồi được.  

 

“A, đã quá đi!”, Tần Kiệt xoa xoa bụng: “ Tuyết Nhi, ngon miệng không?”  

 

“Vâng, ngon lắm! Quá ngon rồi! Anh biết không, sau khi về Tân Môn em vẫn luôn mong muốn được ăn mì trộn đấy”.  

 

“Kết quả thì sao?”  

eyJpdiI6IlhiTXN6dEFVXC9KdnhCWDN1ZjlVMVhBPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImR6YTdUVlh4elc2WWU4TnB2Zm9OUmJoM1F0YURQVWtVVmtSdm05VmJTY0hJWEk3dlJycDVcL0lSRGxUZkdBNmZ1IiwibWFjIjoiYTQzNTFlYjcwNDMwNDMxYjI5MjZiMGM2M2Y5NDM5M2E1NTI5ZTBiMmQ1NjZjNjdhNTgxNTMzOGFjOWNhZTg3OCJ9
eyJpdiI6IkdGRk5kblkwWXpTUmZ1UWZcL1NQcWdRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik82b0ZzTm9BaWxQV1BZTDVTU2pHMG1GOWRHUjVxTjlCcVc3RXBiUW12dHJYR28rc041NG9xMkN5cEM0ZVpOSFZUK3prUjRzTjRXb2JHOEw2bkMzT0NjQUk0WUVLRDgwSWNHNUNrSVwvUUM3N245S2JreFlsNWxnaWpzcVZyekg1V1wvZjBwa0F0bGFpYWYwUW1NdzNMWVZndFg3OWRTbWVSNVwvR1B4OGVOQ3dIMlZ4Sk1NaFBVUWdIUFV2cXBFdjZ5dG5STDN4ZlQ4NDk4Y0RCT1BqNDVoQ2c9PSIsIm1hYyI6Ijc3NGZhNzkzNTYwYTBlYTJlNGMzNzE1ZGUwOTQ4NDhiYjM1OGYzZWM0YzA5NTVhODEwMDFkYzcwZTQ4NjYzMmMifQ==

“Em ngốc quá, không biết ra ngoài tìm sao?” 

Ads
';
Advertisement