Cô bực bội lên, nước mắt bỗng nhiên rơi ra. Không biết tên này có bệnh hay sao mà bị đâm như thế vẫn cười với trêu đùa cô được.
“Được em lo lắng cho thế này tôi thật sự rất hạnh phúc đấy!” Lăng Kiệt vừa nói, ngón tay vừa đưa lên khẽ lau đi mấy giọt nước mắt cho cô.
Cô hơi rụt người lại, mặt thì đỏ bừng lên, tim đập liên hồi. Trong hoàn cảnh này cô thật sự là thấy có chút ngại ngùng, hít một hơi rồi lên tiếng: “Anh đừng xảy ra chuyện gì là tốt rồi!”
Trước sảnh đài truyền hình, Lâm Tuyết Đình chưa hết ngạc nhiên khi chứng kiến Vân Khánh lao đến định đâm Uyển Đình, cô ta cũng chẳng ngờ Lăng Kiệt lại lao tới đỡ cho Uyển Đình như vậy.
Doãn Thừa bây giờ mới chạy ra, anh ta chẳng hề biết những chuyện mới xảy ra lúc nãy.
Nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ đáng nghi của Lâm Tuyết Đình thì liền lên tiếng hỏi tình hình:
“Chuyện gì xảy ra sao? Mặt em bị gì mà thẫn thờ ra vậy?”
Lâm Tuyết Đình giật mình, cô ta ngay lập tức chuyển trạng thái sang mỉm rồi khoác tay Doãn Thừa trả lời:
“Không có chuyện gì đâu, mình rời khỏi đây thôi!”
Quay lại bên phía Lăng Kiệt, Uyển Đình vẫn còn rất lo lắng cứ ấn tay vào vết thương cho Lăng Kiệt.
Thực ra với anh thì chút vết thương nhỏ nhặt này thì có là gì đối với anh,
vừa nãy chiếc kéo mà Vân Khánh dùng để đâm cũng không đi quá sâu nên anh cũng chẳng cảm thấy mất sức chút nào cả.
Nhưng anh lại rất hưởng thụ, tỏ ra đau đớn một chút để được Uyển Đình lo lắng cho như vậy.
Do bây giờ Uyển Đình đang ngồi ôm anh để vòng tay qua lưng giữ vết thương nên cô hoàn toàn nằm trong lòng ngực anh.
Tư thế gần gũi này cộng với mùi hương nam tính xung quanh cô làm cô hơi ngại ngùng mà đỏ mặt. Còn Lăng Kiệt, từ trên nhìn xuống anh nhìn thấy đôi bờ mi dài cong vút của cô thi thoảng lại chớp nhẹ thì rất ngứa ngáy trong lòng, nhìn xuống nữa là đôi môi mềm mại quyến rũ cộng với sống mũi cao thẳng tắp của cô làm anh say mê ngắm nhìn.
ما
Nhưng bỗng nhiên liếc sang hai má ứng hồng của cô, anh chợt nhíu mày khi thấy nguyên năm dấu tay ửng đỏ trên gò má cô, liền hậm hực lên tiếng:
“Ai dám đánh em?” Giọng anh lạnh tanh nói.
Uyển Đình bị bất ngờ trước câu hỏi của anh, ngước khuôn mặt xinh đẹp lên nhìn anh.
Bây giờ gương mặt hai người gần như sắp chạm nhau vậy, cô liền ngại ngùng mà lùi ra phía sau, lấy tay lại che đi dấu tay đó rồi nói:
“Tôi không bị sao cả!”
“Sao em lại không đánh lại?” Anh lạnh lùng dùng tay kéo tay cô ra để nhìn xem.
Gò má và khóe môi vẫn còn sưng, thế mà lại nói là không bị gì cả ... Cô nhăn mày tỏ ra khó chịu vì lúc nào anh cũng bức người như thế, chẳng phải anh cũng là người hay đem đến xui xẻo cho cô lắm hay sao?
Uyển Đình còn tức giận vì anh mà cô suýt nữa là trễ buổi phỏng vấn, còn bị vu cho cái danh là cặp kè với đại gia nữa chứ, thế là tâm trạng không tốt
mà cô cáu lên:
“Không liên quan gì đến anh! Không cần phải lo!” Uyển Đình lạnh lùng trả lời, lời nói của cô lại làm cơn tức giận trong anh trỗi dậy.
“Chẳng phải lúc nào em cũng chống đổi tôi hay sao, bây giờ còn dám tỏ thái độ với tôi. Vậy mà với người khác lại không dám chống đối lại, lại còn để bản thân bị thương nữa, đúng là không biết tự bảo vệ bản thân gì hết!”
Lăng Kiệt tức giận nên lạnh giọng nói, lời nói có hơi đả kích.
Cô bực bội buông vết thương anh ra rồi nói:
“Lăng Kiệt, anh nghĩ anh là ai mà lại can thiệp sâu vào cuộc sống của tôi như thế hả?”
Cô đã gặp đủ xui xẻo rồi, anh còn dở giọng chất vấn cô nữa sao?
Uyển Đình tức giận quay mặt sang chỗ khác, cô không còn sức cãi nhau với anh nữa, anh có sức để cãi nhau với cô như thế thì chắc vết thương cũng chẳng có vấn đề gì lớn lắm, thế nên cô mới lên tiếng:
“Cho tôi xuống xe đi!”
Mặt anh đen lại, tức giận càng thêm tức giận hơn:
“Em tính đi đâu?” Anh nắm lấy tay kéo cô lại thì Uyển Đình lại giật ra
khỏi anh.
“Cảm ơn anh vì đã cứu tôi, lần sau không cần phải làm vậy đâu, tiền viện phí bao nhiêu thì anh cứ nhắn cho tôi, tôi sẽ trả đầy đủ cho anh. Bây giờ tôi có việc bận rồi!”
Cô nói xong thì đưa tay mở dây an toàn ra chuẩn bị xuống xe nhưng anh trợ lý nhìn thấy ánh mắt ghê sợ của anh thì lại không dám dừng lại, anh ta còn hoảng quá mà nhấn mạnh ga làm cho cô lao người về phía trước.
“Hư .”
Lăng Kiệt nhanh chóng đưa tay ra đỡ lấy cô, cả người cô rơi nắm gọn
“Ai cho phép em rời đi hả?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất