Độc Tình Ngọt Ngào - Lâm Uyển Đình (FULL)

 

Uyển Đình chửi bới một tràng rồi cảm thấy thoải mái thay, tại sao lúc trước cô không chửi vậy đi chứ? 

 

Doãn Thừa bị nói tới tấp như vậy liền không biết phải cãi lại như thế nào. 

Lâm Tuyết Đình bên cạnh nghiến răng ken két, nhìn Doãn Thừa càng ghét bỏ hơn, anh ta mà không phải thiếu gia nhà giàu có thì cô ta còn lâu mới thèm ngó ngàng tới một tên đàn bà như anh ta, thật đúng là không có bản lĩnh. 

“Uyển Đình, chị mắng chửi em như thế nào em cũng chịu, chỉ xin chị đừng nói chồng em như thế ... không phải là năm đó chị đã phản bội anh ấy đi ngoại tình sao?” 

"Ho..." 

Cô thật không tin nổi tại sao lại có kiên nhẫn đứng đây nghe Lâm Tuyết Đình đổi trắng thay đen như vậy. Không phải tác phẩm của những chuyện này là từ những chuyện cô ta cố tình sắp đặt nên sao? 

“Lâm Tuyết Đình, cô chẳng đi làm diễn viên thật là uổng phí nhân tài đấy ... nói những câu đấy ra không sợ bản thân mình tự buồn nôn thì làm ơn cũng đừng nói để cho người khác nghe xong buồn nôn như vậy giùm!” 

“Lâm Uyển Đình! Cô đừng được đẳng chân lân đằng đầu!” 

Nhìn thấy Doãn Thừa đứng ra bảo vệ cho mình, Lâm Tuyết Đình không khỏi đắc ý mà nhếch miệng khiêu khích. 

Uyển Đình cũng chẳng để tâm hay sợ sệt, nhàn nhạt nói: 

“Tôi thật sự là không muốn tốn thời gian ở đây mà mà nghe mấy người 

nói những điều buồn nôn đâu. Doãn Thừa, tôi nghĩ rằng điều quan trọng nhất của anh bây giờ là lo mà nghĩ cách cứu cô em gái điên loạn của anh ra khỏi đồn cảnh sát đi. Còn Lâm Tuyết Đình, cũng đừng có mà hả hê quá, cẩn thận dám đụng tới tôi thì kết cục còn thảm hơn như vậy nữa đó!” 

Cô ta chợt nhăn mặt lại, Uyển Đình cứ thế mà đi lướt qua bọn họ, ở đây thêm một lúc nữa mà nghe hai người họ nói chắc cô buồn nôn chết mất. Uyển Đình đi chưa được mấy bước thì liền bị Lâm Tuyết Đình kéo tay lại 

nói: 

“Chị Uyển Đình à, đừng có tự cao tự đại như thế. Tôi sẽ đi mách chuyện 

 

này với bố cho mà xem, Doãn Liên cũng Doãn Thừa cũng sẽ nhanh chóng tìm cách để họ thả em ấy ra thôi. Chẳng có thứ gì mà tiền không làm được cả, ngay cả chiếc xe Alfa Romeo 4C Launch Edition độc nhất vô nhị kia bố cũng đã mua cho tôi rồi đấy!” 

Uyển Đình vẫn không cảm xúc mà hất tay cô ta ra, Lâm Tuyết Đình đắc ý cười lên. 

Cô ta là cố ý nói tới chiếc xe Alfa Romeo 4C Launch Edition mà cô rất thích và Lâm Hào hứa tặng cho cô nhân ngày sinh nhật để khiêu khích cô. 

Cô hơi chạnh lòng một chút, nhưng cũng chẳng muốn quan tâm gì đến cô ta nữa mà đi ra ngoài. 

Lăng Kiệt bên ngoài vừa nhìn thấy cô đi ra liền từ trên xe bước xuống, bên ngoài vô cùng tỏa sáng tiến về phía cô. 

Lúc này bỗng nhiên Vân Khánh đang thu xếp đồ đạc của mình để rời khỏi đây thì nhìn thấy Uyển Đình đi ra. 

Cô ta lại cảm thấy rất bất công và tức giận. Nếu không có sự hiện diện của Uyển Đình hôm nay thì cô ta đã không phải mất đi công việc yêu thích mà thảm như bây giờ. 

Ánh mắt của cô ta toàn là sự căm ghét cô đến tột cùng, cô ta mất kiểm soát liền lấy trong đống đồ ra một cái kéo to rồi lao đến phía Uyển Đình: “Lâm Uyển Đình! Đi chết đi!” 

Vân Khánh hét lớn rồi lao đến như điên, Lăng Kiệt từ bên kia đã nhìn thấy cô ta cầm kéo định chạy đến đâm Uyển Đình, liền ngay lập tức chạy đến chắn ngang lại bảo vệ cho cô. 

Uyển Đình hoảng hốt được anh ôm chặt trong lòng, cái kéo ngay lập tức cắm vào sau lưng anh. 

Đau đớn dữ dội khiến anh hơi nhíu mày, còn anh trợ lý trong xe cũng hét lên đầy hốt hoảng. 

Vân Khánh đâm xong mới cảm thấy run rẩy sợ hãi, cô ta ... cô ta là muốn nhằm vào Uyển Đình ... là do người đàn ông này lao tới mà thôi ... 

“Này ... Lăng Kiệt ..” 

Uyển Đình nhanh chóng đỡ lấy anh, máu từ trên lưng anh chạy xuống liên tục, thấm hết cả một mảng trên áo vest của anh. 

Anh trợ lý cũng chạy đến đỡ anh tới xe đi tới bệnh viện. 

Người của Lăng Kiệt cũng nhanh chóng được gọi đến để bắt Vân Khánh lại rồi đem cô ta tới đồn cảnh sát. 

“Lăng Kiệt! Lăng Kiệt! ...” 

دو 

Cô cứ lấy tay giữ lấy vết thương cho anh để máu không chảy ra ngoài 

quá nhiều, cô lúc này không hiểu sao lại lo lắng cho anh rất nhiều. 

Thế mà anh bây giờ lại còn có tâm trạng vuốt tóc cô trêu đùa: 

“Tôi tốt số lắm ... không chết được ... em xem, lo lắng vậy làm gì 

chứ?” 

Uyển Đình hét lớn: 

“Anh nói nhăng nói cuội gì vậy? Ai cho phép mà anh chết hả?”

eyJpdiI6IkdydHQyZ2JrMVpxcEhMOFYzWm15S1E9PSIsInZhbHVlIjoidXVJb0RLV1FlVU9iRTNKQTVseEd5VHhuQWYzbHRmdUtxc1wvSjNwQlp4MG1hWXB2VEpmdnVTbXNrSXhiZVhUd2Jkc3lwNGY3dHpKMG9DOWZ3dXZBbHQwUDBkaHkraFUrT0pNc2JZUkdNUUxXajB2SGdkUWxqRjVRT3NYQ0FwdENNUXZwOWFxdnYrWm1yaVpZanZ1SkxtTXgxbGFhUTVPMkpVcVpaQ2Vhc1FoZmxpZ1JUb2cxMlwvOU13YkxnT2dsSXF3T0FoYSswUjBKeDRcL0xMMFV6eEVaU2UwdjZKbVBvTU1wUVhOXC91bk1jNUE9IiwibWFjIjoiNjk4ZTQzN2U2NWU2MzgyZDIyNTZlYTQzMWFjZGNhNjMwYjIwNWQ0ZDEwY2Q5Njc1NmExNjIzZDA5NmNhZDg3NyJ9
eyJpdiI6Iis0UVwvMWJsZXJwRkFuMkIyRWx2aHRBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IndpZmZnaXo5UW82dXlrMXdnd3VSZEh6RlhYSWxBc3ZXNVwvWXpWbGdySXZUU2JSVE5vQ2lUN0RxRHNPczM2cnRMSnVWNTZZWDZzbjFLSmpLUEx1WG1uYk9Wcndsa1Z0Wk9zN1ArakhlZ2ZHdHRBN1VJYlpIWGFcL2txUjUybXlhUG13OGRlNCtxOUxxcDRTWW5kWTZPYll0cFd3U3QzWTUwXC9MeTdmbkt1SG5UdWRJcWowQlBQQ3psN3RGWWd5RFV1VyIsIm1hYyI6IjRkMzU5YTdmYzE0MmZjOGMzYWJjMzEzYTQzMWZhNGE5ZGM1NjNhNzJmYzk4OTk4ZDA1ZWYwYzIzMTZhN2Y3MTUifQ==

“Bị thương vậy mà vẫn còn cười được hả?”

Ads
';
Advertisement