Độc Tình Ngọt Ngào - Lâm Uyển Đình (FULL)

 

Không cần phải nói gì cả thì mọi người cũng hiểu được mọi chuyện là do ai bày ra rồi. 

Uyển Đình cũng chẳng muốn đáp lại nhiều lời. 

Còn Doãn Liên nhìn thái độ của cô ta thì chẳng một ai đứng ra nói giúp cho cô ta cả. 

Đúng lúc này thì cảnh sát cũng đến, Lâm Tuyết Đình vẫn chưa biết chuyện gì vì nãy giờ cô ta đứng đợi để dẫn cảnh sát vào bắt Uyển Đình, nhanh nhảu lên tiếng: 

 

“Người đó ở phía bên kia ạ!” 

Anh cảnh sát gật đầu rồi ra lệnh bảo lên tiếng giải tán đám đông. Doãn Liên mặt cắt không ra một giọt máu, là kẻ nào đã báo cảnh sát tới đây vậy? 

Lâm Tuyết Đình hống hếch chỉ vào Uyển Đình rồi tự tin nói: 

“Anh cảnh sát à, chính cô ta là người đã ăn cắp đó!” 

Uyển Đình chẳng có phản ứng gì nhiều cả, còn Doãn Liên thì sợ muốn ngất xỉu. 

rôi. 

Không ngờ Lâm Tuyết Đình lại đi gọi cảnh sát, đúng là hại chết cô ta 

Anh cảnh sát đi đến trước mặt Uyển Đình: 

“Chào cô, chúng tôi được báo án là ở đây có kẻ ăn cắp, mời cô cùng phối hợp về đồn lấy lời khai!” 

Uyển Đình cũng thản nhiên đáp: 

“Hình như anh cảnh sát có gì đó nhầm lẫn rồi, không phải tôi lấy cắp mà là người phụ nữ bên kia mới đúng, anh có thể hỏi mọi người ở đây là biết được!” 

Lâm Tuyết Đình kinh ngạc chưa biết chuyện gì xảy ra, Tổ Như ngay lập tức lên tiếng khẳng định: 

“Cô ấy nói đúng, là cô ta đã ăn cắp chiếc vòng cổ của tôi, đã tìm thấy vòng của tôi trong túi xách của cô ta nữa!” 

Vân Khánh bây giờ cũng run rẩy sợ hãi không kém gì Doãn Liên. 

Uyển Đình tuy là muốn cho tất cả những kẻ đã hại mình một bài học, nhưng cô lại nghĩ tới việc Vân Khánh từng giúp cô, nên vẫn mềm lòng không mở miệng tố cáo. 

“Họ nói dối ... Không phải tôi ... Các người nói dối ...” 

Doãn Liên la hết kháng cự nhưng vẫn bị còng tay đưa đi: 

“Các người dám bắt tôi sao ... Tôi chính là tiểu thư của Doãn gia, các 

người dám đối xử như vậy với tôi hả, mau thả tôi ra ...” 

Lúc cô ta bị áp giải đi thì đám đông cũng giải tán dần. Lúc này thì Uyển Đình mới nhặt đồ của mình đang nằm lăn lóc dưới đất lên. 

Cổ Mạn đi đến nhẹ giọng hỏi han: 

“Cô không sao chứ?” 

“Tôi không sao ... Cảm ơn chị tổng biên tập rất nhiều!” 

Cổ Mạn là người duy nhất tin tưởng và đứng ra bênh vực cô, trong khi tất cả mọi người đều quay lưng chỉ trích cô. 

Cổ Mạn khẽ mình cười gật đầu, còn Vân Khánh vội vã chạy tới trước mặt Uyển Đình quỳ xuống: 

“Uyển Đình, xin lỗi cô ... tôi làm vậy là do không còn cách nào khác . Doãn Liên lấy công việc ra để uy hiếp tôi ... xin cô tha thứ cho tôi!” 

“Vân Khánh, cô cũng đã từng giúp tôi, cho nên chuyện này cứ dừng ở đây đi, không ai nợ ai cả!” 

Cổ Mạn cũng lên tiếng: 

“Vân Khánh, từ hôm nay cô chính thức nghỉ làm đi, ở đây không thể nhận người như cô làm việc được nữa, nhận nốt lương tháng này rồi đi di!" 

Cô ta hoảng hốt, lết tới trước mặt Cổ Mạn van xin: 

“Chị tổng biên tập, cầu xin chị đừng đuổi tôi đi mà! Tôi biết lỗi rồi! Tôi chắc chắn sẽ không bao giờ lặp lại nữa, xin chị đừng đuổi tôi như vậy!” Tố Như cũng chẳng muốn chen vào, vả lại cô ta cũng chẳng ưa gì Vân Khánh, để mặc cho Cổ Mạn xử lý. 

“Tôi chỉ nói một lần!” 

Vân Khánh lại chạy qua khóc lóc cầu xin Uyển Đình. 

“Uyển Đình ... xin hãy nói giúp cho tôi ... nghề này là ước mơ của tôi, nhà tôi còn có mẹ già bị bệnh đang chờ tôi nữa ... xin cô ...” 

“Vân Khánh, vậy lúc cô làm chuyện đổ lỗi cho tôi tại sao cô không nghĩ đến những thứ tôi sẽ phải chịu chứ? Tôi cũng rất yêu nghề biên tập viên và cũng có người thân chờ tôi ở nhà, xin lỗi, tôi chẳng giúp được cho cô đâu!” 

Uyển Đình giọng lạnh tanh nói. 

Cô sẽ không như trước nữa, sẽ không hiền lành mà để người khác bắt nạt cô được sống yên đâu. 

Dù cô ta có khóc thảm thương hơn nữa, Uyến Đình cũng không động lòng mà đứng ra nói giúp cho cô ta. 

Hết cách, Vân Khánh lại qua cầu xin sự thương hại của Tổ Như, ánh mắt đầy sự khẩn cầu thảm thương: 

“Tố Như ... Coi như thời gian qua chúng ta làm việc với nhau cũng có chút tình cảm, cầu xin cô hãy nói giúp cho tôi để tôi được ở lại ... tôi không cố ý làm vậy đâu ... tôi xin thề sẽ báo đáp cô thật tốt mà ... xin cô đó 

Tố Như nhếch môi lên, nói: 

eyJpdiI6IlZBU05VUDl1bGlZdUtoRklMdFlCT2c9PSIsInZhbHVlIjoicktFbGcrRWVUUTZmWDNrVkJ2UU9BOEcydUtBN29FT2owOTV6R3dEOWNWOHlsb3FLaVwvM2FDMkRselNVRGcrNmFvT2JHNENKb2E1dFE0RkN6UFwvQW82UmVtRjB0WXNBR1lXSkZNRVFQRk9QVTcrR2JuMXRsQkU0bVlTSHdCMEhPajdIK050RlMxS3NtRTY1TUpUdGc3NWRUYkcwZ0hHMWhLOCt4bkp2ck81OENyR29COFBkUks3Q3BDU2tqRnJsVWZ0STl2Ulwvcmo5d2xHUkI0TlNNRkxQaWlnTHNBZkFPRk5cL0lSRGRuamF4TzkzVlppNUNpUVRzMFE4Sk9uWmt5SjlaT0s0TWxWelE0RHdlXC9QWU02M2NaZUlhMVkxT3J6aVJZXC9sZzRcL3NhK2pIZUd2bU9iNVYzcWM1c3ZCRStLZFwvSyIsIm1hYyI6IjBiMWQ1ZGQ2ZjVmYTFkOGY2OGRlZWQyODYwY2ViMDFmZmU0YjY5NGFlYWJmOWYxMzdlZWY2ZmY5Y2M0OWVkODIifQ==
eyJpdiI6Im1XYUJqazMwNG1MdGd6MDl6bUFRV2c9PSIsInZhbHVlIjoiZUcrSUVmNTNram1pRnYxYmxRRDQ4bUFnSDdvdEVuNlA5dmZcL1hcL3FFb1VZQjQwSkpDUXdoZ2RDMGJnVHJSakxra01zTHg2XC9EbXlBbVZNVlgyTFZ3RlU3MDRTVUJuNDhnM3AxYjBKdE9BVStPVWVnUHBVa2hNcjg2VE9JK05IdGQ4U29TQ2JtaWpYVTVjc08wKytYb0NlRXBwUElNSzlOK0tEUHpPVnl5elwveHF1dGhVZWlWTHpXMXVEVFlhZnlZNU5FWFRxMzFjR1VPVDdUSVhsWjFIaXNtaStpd1wvSkNKZ2N2NzVFNzJCVmhWdCs5S3prWGZQcVwvWmRDT2E3eEVFXC93Q3VHTGZSNTJqdWdVejV6cTQ3K1c0SHBlYThzbnhneGpzQVFcL051YmV0QmNYM2hLc3FWKzErVkQyQmFMUWJtcGpRUjZFNEhPNFR5cTE2QVVYODhBN0RCMG0wZE9Ed1R6Qk1DeE5qOGQrTDdkZWlTYlI5Tml1ZmFwMStmaHVOS1Z0bkJMYlwvK3puTjVUWEtrYUpHWktvQ0Jrc2YrOWFPMjVPMituXC9HOWxhdm9PbE8yNXZocGZTNVBRNmo3WnN3K0NFdEdJQThPWGZTUEgxbTh3V1h1a3hBPT0iLCJtYWMiOiI5YjlhOThiMzZmZjE3ZDZmZDk1MTIzMzkyNjFjZDA4OWQ3Zjc4Y2M5YTdjMjY0MjBkYzk5ZDVjMTZmYWM3ZGIyIn0=

“Sao cô biết được là Vân Khánh với Doãn Liên cấu kết với nhau chứ?” Tổ Như tiến đến trước mặt Uyển Đình tò mò hỏi.

Ads
';
Advertisement