Độc Tình Ngọt Ngào - Lâm Uyển Đình (FULL)

 

Cô cũng đáp lại: 

“Tôi nghĩ cô cũng biết mà, chiếc vòng là do cô giao cho Vân Khánh giữ, cô ta lại một mực đổ cho tôi trộm, tất nhiên cô ta có liên quan, hơn nữa thái độ của Doãn Liên kỳ lạ đến thái quá, nên tôi mới chắc chắn là vậy!” 

Tổ Như nghe xong cũng gật đầu xem như là hợp lý. Bỗng nhiên cô ta nhớ lại lời nói của mình lúc nãy, tuy có chút không được tự nhiên và mất mặt, nhưng cô ta vẫn mở miệng nói: 

“Tôi xin lỗi cô!” Cô ta vừa nói vừa cúi người xuống một cái. 

 

đâu!” 

Uyển Đình đi đến đỡ cô ta dậy: 

“Không có gì đâu, cô cũng là tiền bối của tôi, không cần làm như vậy 

Lời mà Uyển Đình nói ra đã giảng hòa cho tất cả. Uyển Đình biết Tổ Như rất hống hếch, không thích những người chống đối cô ta. 

Cô cũng không muốn đôi co với cô ta để có thêm kẻ thù, như thể không 

phải rất phiền phức sao, cô đã có quá nhiều người ghét lắm rồi . 

Bớt một người ghét cô thì bớt một nỗi phiền phức. 

Tố Như ban đầu rất ghen ghét với Uyển Đình, nhưng giờ đây lại thấy rất thán phục cô. Còn trẻ tuổi mà lại có thể bình tĩnh xử lý tình huống nguy cấp như vậy, đúng là một người không thể xem thường: 

“Được thôi ... Chào mừng cô đến với đài truyền hình!” 

Tố Như vừa nói vừa tươi cười rồi đưa tay ra, Uyển Đình cũng nhanh chóng bắt lấy rồi mỉm cười. 

Ở bên phía Doãn Liên, khi bị giải ra ngoài, cô ta vẫn còn la hét, người xung quanh thì liên tục chụp ảnh rồi buông những lời chỉ trích cô ta: “Khốn kiếp, sao dám chụp hả, cút đi cho tao! Có biết tạo là ai hay không? Nhanh cút đi chỗ khác đi!” 

Mấy người cảnh sát đi theo thấy cô ta la hét cũng bực bội mà nói: 

“Cô im lặng đi! Cô là đang bị áp giải về đồn đấy!” 

“Sao lại nói là áp giải, tôi bị oan, không có tội!” 

Cô ta tức tối, bọn người này dám coi cô ta là kẻ tội phạm sao? 

“Áp giải gì chứ! Anh có biết tôi là ai không không? Chỉ cần anh tôi biết các người làm thế với tôi thì các người tất cả đều sẽ bị đuổi việc hết đấy! Gọi luật sư cho tôi, gọi anh trai tôi cho tôi, tôi phải cho các người biết lợi hại là như thế nào!” 

Nghe những lời đó những người xung quanh càng khinh bỉ cô ta hơn, mấy anh cảnh sát bực bội mà đưa cô ta lên xe, ai nấy vẻ mặt đều lạnh tanh. 

Lâm Tuyết Đình đứng đó nhìn theo cũng chẳng làm gì giúp cô ta được, sao cô ta biết được mọi chuyện lại xảy ra như vậy cơ chứ, tất cả là tại Doãn 

Liên tự chuốc lấy mà thôi. 

Vậy mà lúc nãy, Lâm Tuyết Đình còn gọi cho Doãn Thừa để kể cho anh ta nghe về chuyện Uyển Đình trộm đồ ở đài truyền hình. 

Thế mà giờ đây Doãn Liên lại là người bị bắt đi. 

Anh ta giải quyết công việc xong thì mới đến đài truyền hình, chiếc xe của Doãn Thừa vừa đến thì anh ta đã thấy xe cảnh sát chạy ngang qua rời khỏi. 

Doãn Thừa nghĩ thầm không lẽ Uyển Đình đã bị cảnh sát giải đi rồi hay sao? Anh ta bỗng nhiên có chút lo lắng cho cô, còn Lâm Tuyết Đình vừa nhìn thấy xe của Doãn Thừa thì vội vã chạy đến: 

“Doãn Thừa, không hay rồi. Doãn Liên vừa bị cảnh sát dẫn đi lúc nãy rồi! 

“Sao lại như thế!” 

“Là tại Uyển Đình ... lúc đầu là do cô ta lấy trộm vòng cổ của Tổ Như, sau đó không biết bằng cách nào mà lại lấy vòng cổ đó bỏ vào túi của Doãn Liên để vu khống cho em ấy, em không biết phải làm thế nào để giúp Doãn Liên nữa nên đành chờ anh tới!” 

 

Lâm Tuyết Đình nhân cơ hội đẩy hết mọi sự toan tính cho Uyển Đình. 

Doãn Thừa nghe xong liền cảm thấy sự lo lắng lúc nãy của anh ta cho Uyển Đình thật là nực cười, rồi nổi cơn tức giận lên: 

“Cô ta lại dám làm ra mấy trò đó với Doãn Liên ư? Chết tiệt ...” 

Lâm Tuyết Đình thấy anh ta tức giận Uyển Đình như thế thì trong lòng rất vui mừng, nhưng bên ngoài thì cố tỏ ra tội nghiệp, vô tội: 

“Thừa à ... là tại em vô dụng không giúp gì được cho Doãn Liên ... Còn chị Uyển Đình chắc là chị ấy còn để bụng em nên mới sắp đặt hại Doãn Liên, nhưng Doãn Liên thì làm gì liên quan đến chuyện chúng ta cơ chứ!” 

Doãn Thừa thấy vậy thì ôm lấy Lâm Tuyết Đình nhẹ nhàng nói: 

“Em đúng là hiền lành bao dung với mọi người. Cô ta độc ác, lòng dạ nham hiểm như thế, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua dễ dàng như thế 

đâu!” 

Lâm Tuyết Đình ôm lấy Doãn Thừa mà khóc nức lên, nhưng trong lòng 

cô ta lại cảm thấy rất hả hê và vui mừng. 

eyJpdiI6IjJuSFZ5Rm4yY3JjOFh5NlY3N3pRZEE9PSIsInZhbHVlIjoiSG45c0pqMVwvaExcLzk2bUhMa3NTcU9IbUU3N29jZlVhclwvRktVWkMxYVVQaStGR2l3cDg3SDJnVWplcE5MczB1SDhocENXRTJ5SGVZSGlvUlptbXpVVEpOUEF3MSswZjFJSVQzVENUejZudjhPMGthNFNBVjUycmRoeUNUMlhITTI1RGRhU1VNc3hoY0dRY3lJb1wvaG1GMWV0THZxTnd2eWsyTmRWNkRock5memFYNVQxV1dqRVlNSWhSQzZyZUtQdGVhYllmdHNybWJDTVhYK2tFWWw3Wmhzbzk2eEM1NFQrYkw5SnhSUW9VZmc9IiwibWFjIjoiOTBlMjM5MDA1NTA5NDA4ZjQ4MTM5ZWJiMDlmZDAwZTBjYjEwNDdmNWZlZjgzNjg4ZWZjNmU1N2UzMzMwZDA5NCJ9
eyJpdiI6IjNmQW0xZ1hnSWFPMlZjTURaR2pJMWc9PSIsInZhbHVlIjoiVjdJOEpCeERySVpwWTBIVUxpZEV2UWdyQVNSN1Y2OUdEWDhsVUxnVmQrVHJZY01URnZXQlwvMkc4SEJTdTd3N2VMQ2pDTVFFbVBXNDl3Y2FLMHBYRlBZNFB0OUYyaDhJSUFaK0pKcVQxWHlhN1htZkp0Q0Z2NjR3dXN0VlhEOXAzWTVwUldPVmxFZEdiNFcyZkFzXC9xXC82N0JydCtnYmowVkRRZm4rRHBHNVYxMEM3M3hObjg5Nk5henYwUXBGQUNkRjY5Q0ViUm9wcXRNZ0IxRFF5dXJWdkU2V3NBU1VudXV3aVErOWpDQ1FcL0E9IiwibWFjIjoiYjg3ZjA5N2MxZWQ1NjFkOTBlNGJjODZiNGQ0ZDVhZTc0OTYzYWY1YWZiNzBiZTZhZGEzYTVjZDE3NjVjNGUwNSJ9

phỏng vấn cũng đã kết thúc lâu rồi mà vẫn chưa thấy Uyển Đình đi ra ...

Ads
';
Advertisement