Đến khi anh không còn chịu đựng được nữa thì bên dưới anh dũng mãnh mà tiến vào bên trong lỗ nhỏ của cô.
Cơn đau xót lập tức ùa về bao quanh lấy cơ thể cô, đau đến mức khỏe mắt cô rớm lệ.
Bên trong cô chặt chẽ, còn ấm nóng bao trọn lấy anh, Lăng Kiệt thỏa mãn rướn người đâm mạnh một cái, Uyển Đình liền hét lên một tiếng: "Aaaaa..."
Anh ôm lấy cơ thể cô bắt đầu luật động, khoái cảm dần dần trào lên
trong cơ thể cô, làm dịu đi cơn đau lúc đầu, cô cũng vì thế mà thả lỏng người.
Uyển Đình cả người cong lên kiều diễm rên rỉ, thân hình quyến rũ trắng noãn, gương mặt non nớt mềm mại đang ửng hồng để mặc cho anh xâm chiếm. Tóc độ luật động của anh càng ngày càng nhanh hơn.
Một tay xoa nắn đôi gò bông mềm mại, sau đó lại cúi người hôn lên bờ
môi ngọt ngào của cô.
,,
“Ưm... anh chậm lại một chút... ưm... chậm lại một chút... ưm.”
Cô hết hơi cầu xin anh, nhưng ngược lại càng làm Lăng Kiệt ngày càng làm càng dũng mãnh, ở dưới va chạm phát ra từng tiếng nhóp nhép mờ ám. Anh khẽ cắn một cái vào nụ hoa trước ngực cô, giọng có chút khàn khàn vang lên:
“Tôi không muốn chậm rãi!”
Uyển Đình bị khoái cảm bủa vây, đỏ mặt rên rỉ, gương mặt người đàn ông trước mắt mờ mờ ảo ảo trong căn phòng tối mập mờ, tiết tấu của Lăng Kiệt ngày càng nhanh như chạy nước rút, gầm nhẹ một tiếng rồi bắn hết tất cả vào bên trong cô.
Ánh nắng mặt trời nhẹ nhàng chiếu qua tấm rèm cửa, bên trong căn phòng V.I.P là hai thân thể trần trụi còn đang ôm lấy nhau chìm trong giấc ngú.
Uyển Đình từ từ mở mắt ra, hàng mi dài cong cong và đôi đen nhánh long lanh mở hẳn ra.
Cô đưa bàn tay lên che đi ánh nắng ngăn nó chiếu vào mắt, cả người thì tê liệt như mới bị xe tải cán qua vậy, còn đầu thì cũng đau như búa bổ.
“Aaaa...” Cô hốt hoảng đang định hình về mọi thứ xảy ra với mình đêm qua, nhưng đầu cô quá đau nên chưa kịp thích ứng được.
Uyển Đình nhúc nhích muốn ngồi dậy thì lại phát hiện có một cánh tay rắn chắc ôm ngang qua eo cô. Cô sững sờ hết vài giây, sau đó nhìn theo cánh tay lên phía trên, một gương mặt đẹp trai tuấn tú đang áp sát cô hiện ra, hơi thở ấm nóng quyến rũ phả vào mặt cô.
Uyển Đình suýt chút nữa là hét lên, trong đầu cô lúc này mới hiện ra cảnh tượng phóng túng đêm hôm qua, không cần nhìn xuống cũng thừa biết
cả hai người bây giờ đang trần như nhộng mà ôm lấy nhau.
Cô bắt đầu đau đầu suy nghĩ, vậy là đêm hôm qua hai bọn họ đã phát sinh quan hệ thật.
Do cô lại bị bỏ thuốc mà vậy, bây giờ tốt nhất là phải rời khỏi đây trước. Phòng khi người đàn ông này thức dậy rồi biết cô là thiên kim của nhà họ Lâm thì tiếng tăm bao lâu nay cô gìn giữ sẽ bị hủy hoại mãi mãi.
Vậy nên Uyển Đình nhẹ nhàng bỏ tay của Lăng Kiệt ra rồi bước xuống giường. Mới đặt chân xuống đất đã cảm thấy cơn đau nhói lên.
Cô đưa mắt nhìn xuống đất thì nhìn thấy bộ váy đêm qua đã rách tơi tả của mình mà phiền não, không biết phải làm sao, cô đành phải mặc quần áo của người bên cạnh rồi khẽ bước ra khỏi đây.
Đi ra khỏi sảnh khách sạn, cô gọi taxi quay trở về Lâm gia, ở trên taxi cô bắt đầu mốc nối lại ký ức đêm hôm qua.
Khi vừa uống xong ly rượu thì cô bỗng cảm thấy toàn thân nóng rực, khó chịu. Rõ ràng đã có người lén bỏ thuốc vào đó nhằm hại cô, mà người dìu cô đến phòng nghỉ chính là Lâm Tuyết Đình.
“Lâm Tuyết Đình... không lẽ là do cô ta làm? Không ngờ mình lại bị cô ta chơi một vố đau như thế!”
Hai tay Uyển Đình siết chặt tay thành nằm đấm, không ngờ trong buổi tiệc sinh nhật của mình cô lại sơ sẩy mà trúng bẫy của Tuyết Đình như vậy.
Xe dừng trước Lâm gia, cô trả tiền cho bác tài rồi xuống xe.
Định nhanh chóng vào tìm Tuyết Đình hỏi rõ mọi chuyện cho ra nhẽ một trận, không ngờ chưa bước vào bên trong đã nghe thấy tiếng cô ta từ phòng khách vọng ra.
“Aaa... aaa... đừng mà...
Giọng nói cô ta õng ẹo khiến người nghe phải kinh tởm.
Uyển Đình bước vào, cô đang cảm giác như mỗi bước chân đều rất nặng
nề như có cái gì đeo vào hai chân vậy.
Cô nhìn thấy một nam một nữ đang ngồi thân mật trong chính ngôi nhà
của cô khiến cô chẳng muốn tin vào mắt mình nữa.
Hai người đó không ai khác chính là người bạn trai của cô, Doãn Thừa và
cô em gái Tuyết Đình của cô.
Thật kinh tởm khi giữa thanh thiên bạch nhật mà bọn họ dám ngồi
ngay giữa phòng khách mà làm chuyện đồi bại này.
“Hai người đang làm chuyện kinh tởm gì thế hả?”
Uyển Đình lớn giọng lên tiếng, vừa nghe thấy giọng của cô thì Doãn
Thừa đã giật mình rồi đẩy Tuyết Đình ra. Đúng là làm cho cô khinh thường
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất