“Aaaaa... Anh là ai? Sao lại làm vậy! Tránh xa tôi ra!”
Người đàn ông đó giống như sói đói, không quan tâm cô đang la hét vùng vẫy, bàn tay xé váy của cô ra.
“Tránh xa tôi ra! Cứu tôi với!” Cô hốt hoảng cố gắng hết sức thoát khỏi tình huống nguy cấp này.
Cả người cô sức lực yếu ớt, lại khó chịu, hơi thở của người đàn ông kia khiến cô nổi da gà, lấy hết sức mình, cô cắn vào tai hắn ta một cái thật đau điếng rồi đạp mạnh vào hạ thân của hắn khiến hắn ngã xuống giường đau
đón.
Uyển Đình nắm lấy một bên váy bị xé rách rồi chạy nhanh ra khỏi căn phòng đó, người đàn ông kia ngay lập tức đuổi theo cô.
Cô nhanh chân chạy đến thang máy rồi nhanh chóng ấn nút chạy vào, cánh cửa đã kịp đóng lại trước khi hắn ta đuổi tới, thân thể cô không còn chút sức lực nào mà dựa cả người vài chỗ tường thang máy, hơi thở càng ngày càng nhiễu loạn.
Tiếng thang máy kêu lên rồi mở ra, cô bấu víu vào trường rồi bước đi, không rõ đây là tầng mấy nữa, mắt nhắm mắt mở thấy mờ mờ một cánh cửa phòng hơi hé mở, cô không chần chừ bước vào.
“Ai vậy?”
Trong phòng, Lăng Kiệt mới trong phòng tắm bước ra, cảm nhận thấy có người vừa mới bước vào phòng mình nhưng chưa kịp xoay người lại anh đã bị Uyển Đình ôm lấy.
“Thật là dễ chịu!” Nghe được mùi hương bạc hà nam tính trên người anh nên cô không còn chút tỉnh táo nào mà cảm thán.
Uyển Đình ôm chặt lấy anh, thân thể Lăng Kiệt vì mới tắm xong cộng với việc anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm ở dưới, còn phía trên thì hoàn toàn trần trụi nên sự mát lạnh dễ chịu trên người anh dễ dàng xoa dịu đi thân thể nóng bừng như lửa của cô.
Lúc này anh cau mày, nhanh chóng xoay người đẩy cô ra nhưng Uyển Đình vừa mới bị đẩy ra lại lao vào lại. Còn cọ cọ bộ ngực đầy đặn của mình vào người anh, bàn tay nhỏ mềm mại bắt đầu sờ mó loạn xạ cơ bắp trên người anh làm máu trong người anh bắt đầu sôi sục.
“Ưm cái gì đây?”
Trán anh nổi lên ba vạch đen, ánh mắt anh lạnh lùng nhìn Uyển Đình bị ngấm thuốc, tâm trí cô bây giờ chỉ có người đàn ông này là liều thuốc giải tốt nhất.
“Nóng quá, tôi muốn uống nước!”
Cô bây giờ cổ họng khó khốc:
“Xin hãy cứu tôi với, tôi bị hạ xuân dược...” Khuôn mặt cô đã áp sát mặt anh, bờ môi đỏ mọng khẽ thì thầm.
“Đi ra khỏi đây!”
Lăng Kiệt lạnh lùng đuổi người ngay lập tức.
Anh nhếch môi nghĩ đây chắc là chiêu trò của mấy cô gái thường ngày anh hay gặp, mong kiếm được chút lợi ích từ anh, trong lòng thầm khinh bỉ người phụ nữ trước mặt.
Uyển Đình nghe xong thì ấm ức, đẩy mạnh Lăng Kiệt xuống giường rồi ngồi lên người anh, tay cô sờ soạng khắp khuôn ngực rắn chắc mát mẻ của anh mà lên tiếng:
“Không cần phải sợ, tôi có rất nhiều tài sản, nếu anh chịu giúp tôi, tôi sẽ hậu đãi anh chu đáo!”
Cô nở nụ cười, hiện lên hai lúm đồng tiền xinh đẹp, Lăng Kiệt trước giờ chưa hề bị coi là “trai bao”. Gương mặt đẹp như tạc càng ngày càng trở nên méo xệch, xung quanh người tỏa ra hàn khí.
Chỉ có cô gái trên người anh là không sợ sệt gì mà áp đôi môi ngọt ngào của mình lên môi anh chiếm lấy, hơi thở còn vương mùi rượu và hương thơm ngọt ngào của riêng cô.
Khuôn lưỡi của Uyển Đình trượt vào trong miệng anh như con rắn nhỏ. Bàn tay nhỏ bé thì lần xuống phía dưới lần mò dưới khóa quần anh muốn cởi
ra.
Lăng Kiệt đơ người lại một chút rồi lật người lại đè lên cô chiếm thế thượng phong.
Đôi tay anh nhanh chóng xé toạc nốt chiếc váy bị rách trên người cô vứt xuống nền nhà.
Thân thể trắng nõn như dòng sữa ngọt ngay lập tức hiện ra trước mắt anh. Uyển Đình lại vòng tay qua cổ anh ôm lấy, hai bầu ngực no tròn lập tức tiếp xúc với làn da màu đồng khỏe khoắn.
“Là do cô tự dâng mình lên nhé!”
Dứt lời, Lăng Kiệt đã khóa hai tay cô lên đỉnh đầu, hung hăng cúi xuống đôi gò bông trắng nõn của cô mà mút máp.
Cơ thể Uyển Đình run lên, miệng khẽ phát ra những tiếng rên rỉ. Tiếng
kêu quyến rũ đó lọt vào tai anh càng thêm kích thích. Một tay anh đã đi đến
nơi bí mật giữa hai chân cô mà nhẹ nhàng đi vào.
Cả người Uyển Đình càng thêm run rẩy dữ dội, dục vọng trong người
càng phát tác do tác dụng của thuốc, hai gò má đã đỏ bừng, miệng nhỏ cất
lên từng tiếng rên rỉ:
"Um... um..."
Lăng Kiệt cảm thấy rất hài lòng với phản ứng này của cô.
Không hiểu sao lúc tiếp xúc với bờ môi ngọt ngào của cô, anh đã không
còn bài xích với cô, ngược lại còn bị cuốn vào sự ngọt ngào đó.
Cả câu nói dám coi anh là “trai bao” kia, Lăng Kiệt anh nhất quyết sẽ
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất