Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

 

 Dương Khai cảm thấy tinh thần run rẩy một cái: "Sao ngươi lại biết được?" Hắn không hề nhận được một chút tin tức nào, Chúc Cửu  m cũng không nói qua với hắn những thứ này.    

 

Từ Chân nói: "Chu Yếm nói cho ta biết, những Thánh Linh như bọn hắn sinh trưởng ở đây, nhạy cảm không gì sánh được với sự biến hóa của Thái Khư cảnh. Hắn nói ngắn thì một năm, lâu thì ba năm, Vô Lão Chi Địa sẽ mở ra, khi đó, Đoạt Linh Chi Chiến sẽ liền khai hỏa. Đến lúc đó, những người gánh chịu như chúng ta sẽ phải thư hùng một trận ở trong kia."    

 

Dương Khai cười ha ha: "Vậy Từ huynh cũng nên cẩn thận, đến lúc đó ta sẽ không thủ hạ lưu tình đâu."    

 

Từ Chân nói: "Thực lực của ta bây giờ cũng đã tăng lên rất nhiều, chưa chắc không phải là đối thủ của ngươi, Dương huynh cũng nên cẩn thận." Sau đó hắn đổi đề tài, kích động nói: "Cuối cùng cũng có  

 

thể rời khỏi địa phương quỷ quái này rồi."    

 

Dương Khai yên lặng: "Rời đi?"    

 

Từ Chân nói: "Dương huynh hẳn là không biết, sau khi Đoạt Linh Chi Chiến kết thúc, Thái Khư cảnh sẽ liền đóng lại. Đến lúc đó những kẻ ngoại lai như chúng ta này đều sẽ bị đưa ra ngoài. Nói một cách khác, Vô Lão Chi Địa mở ra, cũng tượng trưng cho thời điểm Thái Khư cảnh đóng lại!"    

 

Dương Khai thần sắc chấn động: "Thật như vậy ư?"    

 

"Ngươi đi hỏi thăm Thiên Nguyệt Ma Chu kia một chút thì liền biết, từ xưa đến nay luôn là dạng này."    

 

Đây cũng là một tin tức tốt, Thái Khư cảnh mặc dù là một bảo khố tự nhiên cự đại, hắn cũng thu thập được tài phú khó có thể tưởng tượng được ở trong này, cũng đã ngưng tụ xong lực lượng Thủy Thổ, nhưng bảo vật hành Kim và  m Dương vẫn một mực không thể tìm thấy, xem ra Thái Khư cảnh này hẳn là không có, chỉ có thể trông cậy vào ngoại giới.    

 

Sớm rời đi một chút, đối với hắn cu ̃ng có chỗ tốt.    

 

Khẽ tính toán thời gian, cũng nên đến lúc Thái Khư cảnh đóng lại rồi.    

 

Đám người bọn hắn tiến vào đây cũng đã được bảy, tám năm, Chu  

 

Yếm kia nói ngắn thì một năm, lâu thì ba năm, Vô Lão Chi Địa sẽ mở ra, Thái Khư cảnh đóng lại, đúng là có hơi tương xứng với những gì được kể trong truyền thuyết.    

 

Lại hàn huyên với Từ Chân một hồi, sau đó Dương Khai mới thu hồi Liên Lạc Châu, trực tiếp rời khỏi mật thất, tìm tới chỗ Chúc Cửu  m.    

 

Chúc Cửu  m nhìn thấy hắn đến thì có hơi kinh ngạc, bất quá vẫn gật đầu nói: "Ngươi tới đúng lúc, bản cung có một số việc muốn nói với ngươi."    

 

Nói xong, nàng ta bỗng nhiên nháy mắt ra dấu.    

 

Nguyệt Hà cùng Lô Tuyết đều tỏ vẻ áy náy mà nói: "Thiếu gia, đắc tội."    

 

Vừa dứt lời, hai nữ tử này liền cùng nhau động thủ, một người đưa tay điểm tới chỗ trán của Dương Khai, một người giũ ra một đạo Hồng Lăng, quấn quanh cái hông của Dương Khai.    

 

Dương Khai không hiểu thấu, ngay sau đó giận tím mặt, quát: "Các ngươi phản ta!"    

 

Thân thể hắn chấn động, lửa nóng hừng hực thiêu đốt, chỉ nghe hai nữ tử khẽ hô một tiếng, sau đó cùng nhau lui lại mấy bước, sắc mặt hơi đều trắng bệch đi.    

 

Dương Khai còn chưa kịp hỏi rõ, liền thấy Chúc Cửu  m chu ra miệng nhỏ, phun ra một đạo mạng nhện chụp xuống đầu hắn.

Mạng nhện kia phong thiên tỏa địa, làm cho Dương Khai không thể thôi động được cả Không Gian Pháp Tắc, chỉ có thể trơ mắt nhìn mạng nhện kia rơi xuống. Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, một vầng mặt trời từ từ bay lên sau lưng hắn.    

 

Kim Ô Chú Nhật thần thông pháp tướng!    

 

Nhưng chỉ một chớp mắt sau, mạng nhện liền triệt để bao trùm lấy Dương Khai, mặt trời nhỏ vừa mới dâng lên cũng ngay lập tức tan thành mây khói.    

 

Mạng nhện nhìn như hữu hình hữu chất, nhưng sau khi rơi lên trên người hắn thì liền cấp tốc dung nhập vào trong cơ thể của hắn, rồi biến mất không thấy đâu nữa. Ngay sau đó, Dương Khai liền cảm giác trong cơ thể của mình nhiều hơn một tầng giam cầm vô danh cường đại, làm cho một thân lực lượng của hắn đều quay vòng mất linh.    

 

"Tiền bối!" Dương Khai vừa kinh vừa sợ, nhìn chằm chằm Chúc Cửu    

 

  m, nói: "Tiền bối muốn làm gì?"    

 

"Đừng sợ." Chúc Cửu  m chậm rãi đứng dậy, ôn nhu khẽ nói: "Ngươi phải biết ta không có ác ý với ngươi, ngươi là người gánh chịu do ta tuyển định, ta chỉ là muốn giúp ngươi tăng thực lực lên thôi."    

 

"Tăng thực lực lên cần dùng đến thủ đoạn như thế này ư?" Dương Khai không ngừng cười lạnh, trong lòng vạn lần không tin, hắn luôn cảm thấy yêu nữ này muốn làm loạn gì đó.    

 

Hơn nữa, được người khác giúp đỡ, cưỡng ép gia tăng thực lực lên chưa hẳn là chuyện tốt, nói không chừng chính là dục tốc bất đạt, phá hỏng căn cơ của mình.    

 

Chỉ có điều làm cho hắn có hơi nghĩ không thông chính là, Nguyệt Hà lại cũng thành đồng lõa, quay đầu về phía nàng nhìn lại, Dương Khai đau lòng nhức óc.    

 

Nguyệt Hà rõ ràng có hơi áy náy, không dám đối mặt với hắn, chỉ dám nói khẽ: "Thiếu gia, ta cũng vì muốn tốt cho ngươi."    

eyJpdiI6Inh3S3NKdXhGc2RYdVRvMVlubFNBY1E9PSIsInZhbHVlIjoiRDN4T3ZFa25BamdcL2R1cnFyeUlTalNyZXYwUjJEVlwvUG9pNGhndDhzeWhzSFA1WHk2V0NYNURjTW05Y3hVYmtuIiwibWFjIjoiNTNiYWMxZmJmMDVjNzZjMDRkMmVjZWM2ZDYzMGIyZjVmNDA2YTVlMzYxMTQyYTY3YmQyMDc0OGFiMjRlZDg1YSJ9
eyJpdiI6Imc2a08rUEY0czNQMGtuWFwvNzhpaXZRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IldRd2JIYlJCRk5rVWJ2YThjdkg0eE0xaXdPZmJQTjRkQ1BJUGlMakVUaDVSWkx2aVdIOVhRUGNLTWVaXC9hbmp4YkJZXC80cHdranJUQlV1WDlXNlBzNzZPUTRWWDNuS0l1M0YzVms0Z2k1RWFmXC9qcTgrZXZnOXNVRmc5T3NtSUFvR1RURmhJMHE0TmZhS1wvc1Q5STVwVXpMTG5JN1JLUjA5aXhmVlBDY0lcL25STGJvSGdrOFdxa3RESXdnS2gwQzZBd1JETlFnQ1ozYUJJUTNvM1RHbHRZNkkwRXB1eVlzU3VmOG5TUXFubUl4NFJCWWtrXC9ibkIxTU45cmJ6d1R3MjRmc0xuMU1EZVwvdkozeXdUSjc0UG1sQmNZWGFiXC9rT2RcLzdtRjlFb0xxMzhkck1NeHNcL3gzelY1RVU5N29YbDFXcmVjRlpyMHhBZXVBeWdJZnBPWG9JWTlWdWwxZzR4eWpYY1dyajM5RnFCb29INDJVUUFSckJhZ1BDNEg4NGw5cnVmNEgrdTZIeG9vWjVZdUxiV2dZOWNBPT0iLCJtYWMiOiI4NDIzM2I3NTE1Yjc4Y2MyNmNjZjBhZTBkNGQzNDQzMzFhNTE5ZGFhZmQzYzQ3YmVjYWIyNWU2YzU0OTU4NmEzIn0=

"Ngươi đi theo ta." Chúc Cửu  m nói một tiếng, rồi cất bước đi ra ngoài.   

Ads
';
Advertisement