Côn Sa ngàn trượng thân thê ̉, Thiên Nguyệt Ma Chu cũng không kém bao nhiêu, hai đầu quái vật khổng lồ thi triển thần thông giữa thiên địa, đánh nhau phi thường kịch liệt, khí thế ngất trời, làm cho đại địa phá toái, hư không run rẩy, linh khí trong phạm vi mấy vạn dặm trở nên hỗn loạn đến cực điểm.
Hai đầu Thánh Linh này có thực lực không kém nhau bao nhiêu, hơn nữa đều sinh hoạt trong Thái Khư cảnh. Hai bên không chỉ giao thủ với nhau một lần, cả hai đều cực kỳ thấu hiểu đối phương, sát chiêu thay nhau xuất hiện, làm cho những người đứng xem đều cảm thấy kinh hồn táng đảm.
Bất quá Dương Khai nhìn qua một hồi, liền phát hiện Côn Sa kia ắt hẳn không phải là đối thủ của Thiên Nguyệt Ma Chu. Đúng như lời Thiên Nguyệt Ma Chu nói trước đó, Côn Sa dù sao cũng là Thánh Linh đản sinh từ biển cả. Nếu như đánh nhau trong biển rộng, nàng có lẽ không phải là đối thủ của nó, nhưng khi ở trên lục địa, nàng lại
mạnh hơn nó một bậc.
Từng đạo tơ nhện phóng ra phong tỏa thiên địa, dần bện thành một tấm lưới lớn. Côn Sa mặc dù thực lực thông thiên nhưng cũng không thể tránh thoát được, khi tấm mạng nhện kia triệt để thành hình thì cũng chính là lúc mà Côn Sa hoàn toàn thua cuộc.
Côn Sa hiển nhiên cu ̃ng ý thức được điểm này, hắn lắc đầu một cái, há ra cái miệng to như chậu máu, táp tới một điểm yếu kém trên tấm lưới, một ngụm cắn đứt mấy vạn sợi tơ nhện, một lần nữa biến thành hình người, xông ra khỏi lỗ hổng kia, cấp tốc trốn chạy.
Thanh âm của hắn vang lên từ xa xa: "Chúc Cửu m, hiện tại xem như ngươi thắng ta một bậc. Ngươi cũng đừng có đắc ý, khi Đoạt Linh Chi Chiến diễn ra thì chúng ta lại phân thắng bại, xem xem ai sẽ là người cười đến cuối cùng."
Thấy hắn rời đi, Thiên Nguyệt Ma Chu cũng không ngăn cản, con nhện to lớn bên kia chợt vặn vẹo huyễn hóa một trận, một lần nữa biến thành bộ dạng thiếu nữ thiên chân vô tà kia, chắp hai tay sau lưng nhìn ra xa xa.
Ở cách đó mấy trăm dặm, ở bên trong mạng nhện, đám người Dương Khai thấy thế thì liền hoảng sợ run rẩy một trận.
Uy thế khi hai đại Thánh Linh này ra tay đánh nhau thực sự vượt quá
sức tưởng tượng của bọn họ, mặc dù đang ở trong Thái Khư cảnh nhưng bọn hắn vẫn có thể phát huy ra lực lượng siêu việt Khai Thiên cảnh. Việc này có khả năng là do đây là nơi mà bọn hắn sinh trưởng, cũng có thể có liên quan tới lực lượng cường hoành vô biên của bọn hắn.
Bất quá bất kể như thế nào thì lực lượng của Thánh Linh đúng là thứ mà không ai có thể ngăn cản được!
Thiếu nữ xoay người cất bước, nhấp nhô mấy cái liền đi tới trước mặt đám người Dương Khai. Nàng ta cười mỉm đánh giá Dương Khai, đôi mắt đẹp lộ ra vẻ nghiền ngẫm, phảng phất như một thiếu nữ hoài xuân đang ngắm nhìn tình lang, càng xem càng thấy hài lòng.
Dương Khai liền cảm thấy tê dại cả da đầu, khàn giọng nói: "Tiền bối có gì chỉ giáo?"
Thiếu nữ cười yếu ớt nói: "Đừng sợ, ta sẽ không giết ngươi, cũng sẽ không để cho người ngoài giết ngươi. Ngươi có tác dụng lớn đối với ta, nơi này không phải chỗ để nói chuyện, về nhà trước đi rồi nói sau."
Nói xong, nàng ta vẫy tay thu mạng nhện trở về, đám người Dương Khai lại được tự do. Nhưng khi đứng trước mặt tồn tại như thế, bọn họ lại không có nửa điểm tâm tư muốn bỏ trốn, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo sau lưng nàng ta trở về Tinh Thị.
Ở cách đó mười mấy vạn dặm, Côn Sa dừng lại thân hình, vẻ mặt phẫn nộ nói: "Tiện nhân làm hỏng đại sự của ta! Lần này hỏng rồi, tiểu tử kia bị tiện tỳ Chúc Cửu m kia để mắt tới, ta sợ là đoạt không được. . . n, cũng không biết tiểu tử kia đã chết chưa."
Nói xong, hắn liền há miệng ra phun ra một vật.
Chính là Lâm Phong mà hắn trước đó đã nuốt xuống.
"A, còn chưa có chết, tốt tốt tốt, cũng coi như ngươi có chút bản sự!" Côn Sa hai mắt tỏa sáng, phát hiện tiểu tử Lâm Phong này mặc dù sắc mặt trắng bệch, nhưng lại hoàn hảo không chút tổn hại, chỉ có điều tầng phòng hộ màu vàng nhạt bên ngoài thân thể của đối phương bị dịch dạ dày của hắn cho ăn mòn tơi tả, tùy thời có thê ̉bị phá vỡ.
Bản thân Lâm Phong hiển nhiên không có bản sự ngăn cản sự ăn mòn của dịch vị của Côn Sa, đây cũng là nhờ hắn vận dụng bảo bối mà trưởng bối ban thưởng cho nên mới có thể bảo toàn được tính mạng.
Bỗng nhiên thoát khốn mà ra, Lâm Phong cực sợ, khụ khụ ho khan không thôi.
Còn chưa kịp lấy lại tinh thần, hắn liền nghe Côn Sa uy nghiêm quát: "Tiểu bối, ngươi đã thông qua khảo nghiệm của bản tọa, được phép
làm người gánh chịu của bản tọa. Mấy năm sau này, bản tọa sẽ cẩn thận dạy bảo ngươi, sau đó ngươi phải làm một chuyện cho bản tọa, làm tốt thì ta tha cho ngươi khỏi chết, làm không tốt, liền ngoan ngoãn trở thành khẩu phần lương thực cho bản tọa đi."
Lâm Phong ngẩng đầu, vô thần nhìn qua Côn Sa. Vừa mới trở về từ cõi chết làm cho tư duy của hắn đã biến thành một mảnh hỗn loạn, thậm chí còn không nghe rõ Côn Sa rốt cuộc đang nói cái gì.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất